Nửa che nửa đậy thay hình đổi dạng nói ra ngọn nguồn, Du Hành liền lấy một chút thu hoạch ngày hôm nay ra, đặc biệt là đồ ăn, hòm thuốc du lịch, đều chia ra hai phần đặt trong nhẫn của mẹ Du. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Một phần của cha, mẹ nhận lấy và giữ giúp cha đi."
Mẹ Du há to miệng nhìn đồ vật trên tay thật sự biến mất không còn thấy gì nữa, cảm thán nói: "Thật sự quá thần kỳ."
Bởi vì Du Hành bảo bà mang theo trong người, bà cởi dây chuyền vàng xuống, tìm một sợi dây chuyền chắc chắn, xỏ xuyên chiếc nhẫn vào, rồi đeo lên cổ.
Còn hỏi con trai mình: "Con có muốn hay không? Mẹ cũng làm cho con một cái như vậy?"
Du Hành xin miễn ý tốt của mẹ mình: "Tự con có chỗ dấu kín đáo rồi, mẹđừng lo lắng."
Mẹ Du cũng không muốn nói nhiều, nói với Du Hành: "Mẹ rửa sạch trái cây để trong phòng bếp, tự con lấy ăn đi, coi như quả táo mà ăn đừng kén chọn nữa. Lại không ăn để đó sẽ hư mất."
Sau đó bà đi giặt quần áo, Du Hành gặm quả táo trong phòng khách, chỉ nghe mẹ Du nói: "Quần con bị rách một lổ, đợi khô rồi mẹ may lại giúp con, còn đừng vội lấy mặc."
"Dạ." Du Hành vừa trả lời vừa cúi đầu nhìn chân của mình, cũng không phát hiện bất cứ vết thương gì. Cái đó chính là bị móc câu làm rách đúng không?
Nhưng đợi đến khi anh trở về phòng bắt đầu tu luyện trước khi ngủ, anh phát hiện không đúng, anh phát hiện trong máu mình có một ít thứ kỳ quái chuyển động, dùng chân khí nghiền nát, những thứ kia vừa mịn lại nhỏ trơn trượt trốn mất, căn bản không bắt được. Cho dù trong lòng vận chuyển tâm pháp, những thứ rác rưởi rất nhỏ đều bị bài xuất ra một lần nữa, nhưng những thứ kia vẫn đang còn, ngược lại còn biến lớn thêm.
Mặc dù biến lớn hơn một chút, nhưng thật ra vẫn là sự tồn tại vô cùng nhỏ bé.
Cảnh tượng nổi da gà lúc ấy khiến anh khắc sâu vô cùng.
Thuốc diệt côn trùng, anh có thuốc diệt côn trùng, ổn định tâm thần, Du Hành đè xuống cảm giác rét lạnh trong đầu này, lấy ra một loại đan dược gọi là [Vạn cổ chi Vương].
Đây là một trong những vật phẩm anh chuẩn bị sẵn trước khi về nhà, theo giới thiệu, thuốc dẫn bên trong lấy từ tự cổ Vương, sau khi ăn vào có thể tiêu diệt ba trăm ba mươi sáu hoạt tính độc tố động vật, một viên mất chín ngàn điểm lương hỏa.
Loại đan dược này, cho dù lúc không trúng độc cũng có thể ăn, trong vòng bốn mươi chín ngày không hề bị ba trăm ba mươi sáu loại độc tố này xâm nhập.
Anh liền ăn hết viên đan dược này.
Hương vị buồn nôn khiến cả khuôn mặt anh đều vặn vẹo, vừa thối lại tanh hôi còn mang theo vị ngọt quỷ dị, quả thật chính là vũ khí sinh học mang hương vị khủng bố.
Du Hành đơn giản chỉ cần nuốt xuống, còn uống vài ngụm nuốt đè xuống. Sau khi ăn xong anh kiên nhẫn chờ đợi, chỉ một phút sau anh cảm giác trong cơ thể không thoải mái từng cơn, loại cảm giác không khỏe này trải rộng khắp các nơi trong cơ thể, như có thứ gì đó từ trong máu thịt của anh bị cường hành bong tróc ra, lại đâm vừa đau.
Dược hiệu tạo nên tác dụng.
Rất nhanh, chân khí trong cơ thể rốt cuộc bọc lấy từng đoàn từng đoàn hướng về đầu ngón tay Du Hành chỉ định, tránh kết cục cả người anh lại toát ra mấy thứ lộn xộn như trước nữa.
Dùng đao cắt rách đầu ngón tay trỏ mở rộng miệng vết thương, miệng vết thương ngừng chảy máu bắt đầu chảy ra huyết dịch nồng đặc, từng cục từng cục, rớt vào trong chén nước, sau khi từng cục máu kia mở ra, Du Hành nhìn thấy màu đỏ sậm trong nước, có thứ gì tinh tế bơi bơi trong đó, rậm rạp dày đặc.
Lại qua mười phút nữa, đầu ngón tay mới ngừng chảy máu, màu sắc máu trở nên đỏ tươi, anh băng lại miệng vết thương, lại đem chén nước kia đổ lên áo cũ, mất hết nước, trên mặt quần áo là từng con côn trùng giống như sợi lên đang không ngừng ngọ ngoạy.
Du Hành buồn nôn muốn chết, nhưng vẫn cầm kính lúp đi xem.
Sau khi phóng đại chỉ có năm li, giữa lúc bọn chúng vặn vẹo nhìn thấy rõ hình dáng thân thể của chúng, nhìn không ra đầu có khác gì đuôi, cứ như một đường con vặn vẹo.
Quỷ mới biết những con côn trùng này làm sao chui vào thân thể của anh?
Một lát sau, những con côn trùng kia chết hết toàn bộ. Anh cầm quần áo mang theo côn trùng đi thiêu hủy, mẹ Du gõ cửa: "Con làm gì đó, làm sao mẹ nghe có mùi thiêu đốt?"
"Không có gì, con đang xử lý chút đồ vật."
"À, cũng đừng làm phỏng bản thân đấy, chờ con xong thì ra ngoài, thay quần áo cho anh Thôi của con, mẹ muốn lau người cho cha con."
"Vâng, con đã biết."
Thời tiết oi bức, mẹ Du mở cửa sổ muốn thông gió, gió từ bên ngoài thổi vào cửa sổ lay động màn lụa mỏng.
Bên ngoài gió thật to, thổi tan nóng bức trong phòng.
"Ơ con ruồi thật lớn!"
Hai con rười thật to nện trên cánh cửa sổ, sau đó phạch phạch tiếp tục đụng vào, ong ong như rất sốt ruột.
Mẹ Du không chịu được, vẫn kéo lại cửa sổ thủy tinh, nhìn hai con ruồi cực lớn kia vẫn đang va chạm vào cửa sổ, phát ra âm thanh liên tục, cánh và chân của bọn nó vô cùng rõ ràng, khiến bà nổi lên một tầng da gà, vội kéo bức màn che lại.
"Mẹ, ăn hết viên này, diệt trùng đấy."
"Giống như thuốc xổ giun hồi trước con ăn khi còn bé à?"
"Đúng, nhưng hiệu quả rất tốt."
Du Hành nói xong, nhớ tới mẹ anh sợ đắng, cay... đều cảm thấy khó ăn vô cùng, vẫn không nhịn được tăng thêm một câu: "Cái này... Khả năng có chút khó ăn, nhưng một viên mười chín khối lận, rất mắc đấy."
"Mắc như vậy? Cũng quá mắc rồi." Mẹ Du lẩm bẩm ném thuốc vào trong miệng, còn chưa uống nước, đã cảm thấy một mùi như lá cây phân hủy hoặc mùi gián thối nổ tung trong cổ họng.
Phản ứng đầu tiên của bà là muốn nói, thế nhưng —— mười chín khối một viên đấy! Mắc muốn chết!
Vừa nhắm mắt đổ nước vào, nuốt nhanh xuống.
Sau khi ăn xong, vẻ mặt cả người đều ngây ngốc.
Du Hành vội vàng cho bà ăn một viên kẹo: "Ăn kẹo."
Mẹ Du như mộng ảo ăn kẹo, Du Hành lại lấy hai viên khác cho cha Du và Thôi Nam ăn.
Đợi nửa giờ, những người khác trong nhà cũng không có bất cứ phản ứng khác thường nào, làm cho Du Hành thật vui mừng.
Mà đúng lúc này mẹ Du đã hồi phục lại tinh thần, cùng Du Hành thay quần áo cho hai người bọn họ.
Lúc hai mẹ con tự cấp thay quần áo cho hai người hôn mê, đèn trong phòng chớp tắt vài cái, sau đó tắt ngúm.
Điều hòa phát ra tiếng két cạch trầm đục, cuối cùng một tia khí lạnh tràn ra, rồi rơi vào yên tĩnh.
"Bị cúp điện." Du Hành nói.
"Đúng vậy, không biết chỗ nào có vấn đề." Mẹ Du thở dài, nhưng rất nhanh lại bắt đầu tích cực: "Không có chuyện gì, mẹ đều đã tìm hết quạt trong nhà ra rồi, quạt hương bồ, quạt nhựa, quạt giấy đều có cả, con muốn dùng loại nào?"
"Loại nào cũng được."
"Vậy mẹ đưa cây quạt phần thưởng năm đó con tham gia cuộc thi đọc diễn cảm cho con, còn rất mới đấy."
Đợi đến lúc Du Hành nắm đến tay, dưới ánh nến nhìn thấy trên mặt cây quạt —— bên trên là hình vẽ con ếch màu xanh hoạt hình, còn viết: "Năm lớp sáu hai, Du Hành đạt được hạng ba cuộc thi đọc diễn cảm". Chữ viết đã hơi nhòe nhòe, anh vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ!
"Mẹ, đây đã là bao nhiêu năm trước rồi, mẹ còn giữ?"
"Đúng vậy." mẹ Du gật đầu như lẽ đương nhiên: "Lúc con đi học nhận được phần thưởng nào, đây vẫn là một trong những phần thưởng trung học của con, mẹ chắc chắn phải giữ gìn giúp con rồi."
Du Hành được bà khơi gợi ký ức đã quên từ lâu, cũng chỉ đành cười khổ với phần thường quốc tế thiếu nhi trung học năm đó: năm đó anh là học tra, thật sự được tốt nghiệp cũng là nghiệp chướng nặng nề.
"Được rồi, mau ngủ đi."
"Mẹ ngủ ngon."
Đêm dần khuya, nhưng đêm nay không có ánh trăng sáng như vậy, như RT9009 nói tinh hoa Nguyệt hoa kia chỉ có ngộ khó có thể cầu, thật không phải bắp cải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được. Đam Mỹ Hiện Đại
Theo cách nói của RT9009 nói chính là: Vận khí của kí chủ quá tốt mà! Quả thật tốt đến bạo phát! Nếu không phải tinh hoa Nguyệt hoa soi sáng cổ chân anh từng chút từng chút một, nếu cây bên ngoài cửa sổ nhà anh lại thấp một chút, thưa thớt một chút, anh đã sớm bị sự tu luyện tuần hoàn tự động của mình, vô ý thức truy đuổi theo nguyệt hoa bồi bổ kia rồi bị gài bẫy, vẫn cố gắng tuần hoàn để nắm bắt những tinh hoa kia, sau đó thân thể anh không cách nào thừa nhận nổi, tất nhiên cả cơ thể bạo thể mà chết.
Thế nhưng nếu không có sự tuần hoàn bên trong này, anh cũng không hấp thu được những tinh hoa kia. Cho nên nói vận khí của Kí chủ thật sự quá tốt.
Du Hành hỏi qua tinh hoa Nguyệt hoa này bao lâu mới có thể xuất hiện, RT9009 nói, đây chỉ có thể ngộ không thể cầu, bởi vì đêm đầu tiên hai thế giới giao hòa, tinh hoa Nguyệt hoa này chỉ tặng một lần.
"Tặng à."
Tặng cho ai đây? Trong nhân loại ai có thể hấp thu tinh hoa nguyệt hoa này, có thể được bao nhiêu người đây?
Du Hành mang theo lo lắng chìm vào giấc ngủ.
Một ngày mới anh không phải thức dậy trong tiếng kêu to của chim chóc không biết tên, mà giật mình sực tỉnh trong tiếng thét chói tai của mẹ Du.
Bà đúng bảy giờ thức dậy rời giường đi WC, kết quả phát hiện phòng vệ sinh trong nhà bò đầy côn trùng màu vàng nâu, cả phòng vệ sinh đều là nước đọng.
Nhìn một tầng côn trùng dán trên mặt đất, trên trần nhà... toàn bộ bồn cầu đều là thứ nhúc nha nhúc nhích, mẹ Du thiếu chút nữa bị dọa điên lên mất.
Du Hành vừa lúc tỉnh dậy, nghe được tiếng bà thét vội vàng chạy đến: "Mẹ, mẹ làm sao vậy!" anh đã sớm mở chốt an toàn trên cây súng.
Làm mẹ Du bị dọa thét lên một tiếng lần nữa, sau đó nhỏ giọng run rẩy nói: "Con cầm súng làm gì? Mau cất đi."
Không có gặp nguy hiểm, Du Hành tự nhiên cất súng vào: "Làm sao vậy?"
"Con xem!"
Du Hành nhìn thay ngón tay mẹ Du chỉ, sáng sớm cũng bị dọa quá sức. Toàn bộ bồn cầu đều là loài bò sát rậm rạp dày đặc, coi như mặt đất cũng nhìn thấy chúng bò qua bò lại dinh dính nước đọng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Đây là thứ buồn nôn nào đến vậy chứ!"
Du Hành suy đoán thứ này rất có thể bò ra từ trong bồn cầu, bởi vì đầu bồn cầu đều đầy bọn chúng.
"May mà đêm qua trước khi đi ngủ mẹ không uống nước..." trong lòng mẹ Du còn sợ hãi, nói cách khác hơn nửa đêm nếu mắc đi toilet rồi đến WC, lại bị cúp điện không có đèn, ngồi trên bồn cầu —— tưởng tượng thôi đã muốn nổi điên.
Du Hành bảo mẹ Du ra ngoài ngồi, anh lấy quần áo cũ cột vào trên đầu côn gỗ, sau đó đổ rượu lên phía trên, nhóm lửa lên rồi đi hun những con bò sát kia. Loài bò sát bị ngọn lửa hun thân thể bọn nó đều cuộn mình, càng không ngừng rút lại, cuối cùng cuốn thành một đoàn nho nhỏ không động đậy nữa.
Hun hết mặt đất rồi hun trên tường, loài bò sát lạch cạch lạch cạch chết rơi xuống, cuối cùng anh dùng chổi quét sạch, quét rồi đổ đầy một túi rác, anh cột chặt túi rác lại, để ngay cửa, định lát nữa đem xuống dưới ném đi.