Sáng ngày hôm sau, Du Hành liền xuống hỏi thăm từng gian phòng. Thẳng đến khi hỏi đến tầng năm mới có một người đàn ông nói: "Vợ tôi biết! Cô ấy là y tá." Sau đó quay đầu trở về phòng gọi vợ hắn.
Du Hành đứng ở ngoài cửa đợi... không biết bên trong nói cái gì, anh đợi hơn mười phút mới thấy hai vợ chồng một lần nữa đi ra. Anh nhìn về phía người phụ nữ kia, khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn chất phác trung thực, hai má hơi lõm chút có lẽ thời gian này trôi qua rất khó khăn. Người phụ nữ này có chút sợ hãi rụt rè, ngay cả ánh mắt của anh cũng không dám nhìn thẳng vào, điều này làm anh cảm thấy không đáng tin cậy.
"Chị là y tá?"
"Đúng! Đúng!" Người phụ nữ liên tục gật đầu.
"Xin hỏi là khoa nào?"
"Phụ, khoa phụ sản."
Du Hành nhíu mày, anh rõ ràng nhìn thấy người đàn ông lén lút đẩy người phụ nữ ra, người phụ nữ cứ như con rối, chồng đẩy một cái bỗng chốc cô ta trả lời một câu.
"Vợ tôi làm ở bệnh viện thành phố đấy, cậu cứ yên tâm! Nếu không phải bằng cấp để ở nhà không mang theo được, tôi cũng có thể lấy cho cậu xem, hàng thật giá thật." NgườI đàn ông nói. Xi𝗻 hã𝒚 đọc t𝒓u𝒚ệ𝗻 tại || TR𝐔MTR𝐔YỆ N.𝗏𝗻 ||
Trong long Du Hành nắm chắc, biết rõ người đàn ông trước mắt này động tâm với thù lao mình đưa ra, nên đến lừa gạt mình. Trách không được hỏi trước thù lao. Cũng không kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện, anh liền lộ ra bộ dáng hung ác: "Ông anh à, tôi cũng không phải người dễ bị lừa, anh xác định vợ anh thật sự là y tá, thật sự biết đỡ đẻ hả?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Anh còn cố ý để lộ dao bên hông, đây là thói quen nhiệm vụ trước lưu lại, cho dù thế giới này không có Zombie, anh vẫn mang theo vũ khí bên người.
"Tôi, tôi..." bộ dáng hung thần ác sát kia dọa cho người phụ nữ lui về phía sau, người đàn ông cũng nói quanh co né tránh.
Không thu hoạch được gì trở về, Du Hành trốn trong phòng xem xét bảng trao đổi trong hệ thống, nhập "Sinh sản" tiến hành tìm kiếm có liên quan, nhảy ra một mảng lớn, anh nhìn đến hoa cả mắt. Không có cách nào, lại tiến thêm một bước để giảm bớt phạm vi "Thuốc sinh sản", anh nhập từ ngữ mấu chốt tìm được đồ vật mình muốn tìm.
Phục dịch đủ loại thuốc con nhộng... cần cái gì cũng đều có. Du Hành còn thấy thuốc gì [Song hỉ lâm môn], [Tam hỉ lâm môn], xem giới thiệu vắn tắt, cảm thấy vô cùng bội phục, thì ra sau khi dùng thuốc sẽ sinh song thai hoặc tam thai đấy. Anh thoáng nhìn ra phía sau còn có [Ngũ hỉ lâm môn], không tự giác run rẩy. Đáng sợ nhất chính là, những loại thuốc được áp dụng cho: không phân chia giới tính, áp dụng đủ loại người.
"Chẳng lẽ đàn ông ăn xong cũng có thể sinh con?" Anh oán thầm, tiếp đó tiếp tục tìm kiếm thuốc mình muốn tìm, cuối cùng từ bên trong một đống điều kiện thích hợp anh tìm được loại thuốc đỡ đẻ gọi là [Phúc oa đáo], trên đó ghi chú rất rõ: chỉ cần đứa bé không phải thai chết, cho dù tình huống phụ nữ có thai như thế nào, chỉ cần dùng thuốc, sẽ lập tức điều chỉnh tình huống thân thể phụ nữ có thai, giúp phụ nữ có thai điều chỉnh sang trạng thái sinh sản tốt nhất, không cần động dao, sinh tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Thời gian sử dụng: Có thai sau 28 tuần có thể sử dụng.
Hơn nữa trọng điểm là chỉ cần tiêu hao năm điểm lương hỏa. Bây giờ anh có ba mươi ba điểm lương hỏa, năm điểm lương hỏa nằm trong phạm vi tiếp nhận được.
Anh cất kỹ thuốc, trong lòng Du Hành thở phào một hơi, thừa dịp lúc nấu cơm anh nghiền nát thuốc thành bột phấn bỏ vào bên trong sữa bò của Ngũ Thường Hân. Lúc Ngũ Thường Hân uống sữa có chút nghi ngờ nhìn thêm vài lần, cảm thấy hương vị hơi kỳ kỳ. Còn đặc biệt đi tìm bịch đóng gói trong thùng rác, xác định không quá hạn.
Sau đó cô đè xuống sự nghi hặc trong lòng, uống hết sữa bò. Đây là một bình sữa bò còn sót lại trong nhà, dù hai anh trong nhà đều chuẩn bị cho cô, chỉ để một mình cô uống, một tuần hai bình, cứ mấy tháng như vậy cũng đã hết rồi.
Chắc là trong thời gian này cô ăn nhiều mì quá nên nóng trong người, trong miệng cũng đắng. Ngũ Thường Hân nghĩ thầm.
Ăn xong cơm trưa, Ngô Xuân Nghiên liền đi gọi Du Hành, nhắc anh sớm chuẩn bị xăng rồi đi theo xuống dưới.
Ngô Xuân Nghiên vừa đi vừa nói dọc đường: "Ý của tôi là, khách sạn có nhiều người như vậy, không tiện ở đây... Chúng ta đi trước đến tòa B, bên kia có thuyền nhựa plastic, rồi chúng ta đi ra ngoài."
"Trong lòng chị Ngô đã chọn được địa điểm rồi sao?"
Ngô Xuân Nghiên hiển nhiên đã tính toán từ trước: "Đường Khoa Tây có một tòa nhà mới xây được một nửa, tôi nhớ cao năm tầng, vào trong đó đi."
Liễu Quốc Huy ra hiệu ngoài cửa sổ: "Tôi vừa thả xuống dưới rồi."
Ngô Xuân Nghiên liền đi qua xem, thấy có bốn chiếc thuyền, liền thỏa mãn gật gật đầu: "Được rồi, đi thôi."
Liễu Quốc Huy đi xuống trước, Du Hành theo sát phía sau, đỡ Ngô Xuân Nghiên cùng Lý Lệ xuống dưới. Lý Lệ ôm một đoàn chăn, sắc mặt bình tĩnh.
Ngoại trừ Lý Lệ, ba người khác đều cùng nhau chèo thuyền, Liễu Quốc Huy kinh ngạc nói với Du Hành: "Không nghĩ đến anh chèo rất tốt đấy!"
"Trước kia đã từng chèo thuyền." Du Hành cười ngu ngơ.
Mái chèo mở mặt nước ra, thuyền từ từ lướt về hướng Khoa Tây. Du Hành có ấn tượng với đường Khoa Tây, hình như ở giao lộ phía trước, xa hơn khoảng một ngàn mét là đến.
Thuyền đi chậm, hôm nay gió nổi lên, hướng gió ngược lại với hướng bọn hắn tiến lên. Mới đến vạch giao lộ, Du Hành đã cảm thấy mệt mỏi.
"Bộp! bộp bộp!"
Có âm thanh gì đó đánh vào nước, Du Hành chỉ thấy phía trước gợn nước bắt đầu nhộn nhạo, đang nghi ngờ tưởng rằng phía trước có phải có ai đó ném thứ gì xuống hay không, Ngô Xuân Nghiên lớn tiếng hô: "Là mưa đá! Nhanh lái thuyền sang bên kia!"
Du Hành nhìn lại, trong tay Ngô Xuân Nghiên đang cầm một khối băng lớn bằng nắm đấm. Trong nháy mắt nghĩ thấy mà sợ, da gà đều nổi lên.
Liễu Quốc Huy bị dọa đến mái chèo đều chào sai hướng rồi, Du Hành hô to: "Là bên kia!"
Thuyền cực kỳ nhanh lướt vào dưới mái hiên tòa kiến trúc bên cạnh, vừa mới đi vào, mặt nước bên ngoài không ngừng nhộn nhạo nổi lên vằn nước, trong thời gian cực ngắn, mưa đá rậm rạp chằng chịt nện xuống, tiếng nước vang lên không dứt.
Ngay cả thuyền của bọn hắn đều mất không chế đong đưa trái phải.
"Trời ạ." Ngô Xuân Nghiên sững sờ nhìn, sau đó thở dài than thở: "May mà nhóm chúng ta trốn nhanh, bằng không bị mưa đá này nện vào đầu cũng không phải chuyện đùa."
Những người khác cũng là vẻ mặt may mắn, ngay cả Lý Lệ vẫn luôn tĩnh mịch cũng liếc nhìn thăm dò.
"Mưa này không biết rơi bao lâu?" Du Hành nhíu mày.
Ngô Xuân Nghiên trốn thoát được một kiếp, nụ cười cũng thu lại, lo lắng nói: "Đúng vậy."
Thế nhưng có cách nào đâu? Tuy bọn hắn có đem theo dù, nhưng mưa đá này, dù che mưa không thể nào chịu nổi đâu. Chỉ đành tiếp tục chờ.
Một lần chờ này chờ đến tám giờ tối. Liễu Quốc Huy nhỏ giọng nói: "Sớm biết như vậy không đi ra ngoài rồi. Tòa B bên kia cũng không có ai ở, đi vào trong đó cũng tốt mà." Trong giọng nói mang theo oán trách. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Ngô Xuân Nghiên cũng có chút hối hận. So về mạng của mình, điềm xấu hay điềm tốt của khách sạn thật sự không đáng nhắc đến. Cho dù sau này quản lý muốn truy cứu, cũng là chuyện sau này.
Hơn nữa, bây giờ nơi này xã hội loạn lạc, cũng không biết có một ngày an ổn hay không nữa. Khách sạn có thể khai trương hay không vẫn rất khó nói trước.
Vô tình, tâm lý Ngô Xuân Nghiên bắt đầu biến hóa.
Cô nói: "Đợi mưa đá ngừng, chúng ta trở về khách sạn! Không đi đường Khoa Tây!"
Đợi đến lúc ngày hôm sau sắp đến mười hai giờ giữa trưa, mưa đá mới hoàn toàn ngừng lại. Mấy người cũng đã đói bụng đến ngực dán vào sau lưng, còn phải vội vàng giữ vững tinh thần chèo thuyền trở về.
Thật vất vả về đến, Liễu Quốc Huy vừa leo lên đã bỏ chạy mất dạng, Ngô Xuân Nghiên gọi hắn vài tiếng cũng không thấy hắn đáp lời.
"Thật là! Chạy cái gì mà chạy?" Ngô Xuân Nghiên tức giận, quay đầu tự mình kéo Lý Lệ lên. Ở bên ngoài sống sờ sờ ngây người một đêm, vào đêm nhiệt độ càng hạ xuống âm độ, lạnh đến thấu xương, tay Lý Lệ lành lạnh như băng, rõ ràng tay của mình cũng lạnh, cô lại cảm thấy tay Lý Lệ càng lạnh hơn.
Cô sợ run cả người. Trong nháy mắt có thể hiểu được tại sao Liễu Quốc Huy bỏ chạy trối chết rồi. Tối hôm qua, vậy mà Lý Lệ hát ru cho đứa nhỏ đã chết đi, hơn nữa đêm tiếng nước lộp bộp, cộng thêm tiếng ca này... Xác thực hù chết người.
Ngô Xuân Nghiên quay người xoa xoa cánh tay của chính mình, đè xuống sự kinh hãi trong lòng, nói với Lý Lệ: "Bà Lý, chúng ta trước ở chỗ này xử lý chuyện chính đi, không thể chậm trễ nữa."
Thời tiết lại lạnh, tối hôm qua cô đều ngửi được mùi này! Thật sự làm cho da đầu người ta run lên.
"Ừ." Lý Lệ nhỏ giọng đồng ý.
Vì vậy Ngô Xuân Nghiên liền dẫn hai người đi lên lầu, nhìn trúng bể bơi ở tầng bảy.
"Ngay chỗ này đi."
Lý Lệ thả gói chăn mền xuống, lại mở ra lưu luyến không rời sờ sờ, Ngô Xuân Nghiên đỡ cô ấy sang một bên, Du Hành liền đem xăng tưới lên.
Lửa bốc lên rất nhanh. Lý Lệ quỳ ở đó khóc lớn, giọng nói cũng mất tiếng.
Du Hành lẳng lặng nhìn, đây là lần thứ hai anh làm chuyện như vậy. Một người là đồng bọn sống chết có nhau, một người là người xa lạ không biết mặt. Nhưng cảm xúc trong lòng đều giống nhau, hy vọng kiếp sau bọn họ có thể đầu thai tốt, cuộc sống mới không có tận thế.
Cuối cùng Lý Lệ ôm một chiếc bình, được Ngô Xuân Nghiên dìu trở về phòng, Du Hành lập tức đi lên lầu trở về nhà mình. Mí mắt trái của anh đột nhiên nhảy lên, có chút không hiểu đè lên mí mắt, lại đi vài bước anh dường như nghe được tiệng em bé sơ sinh khóc, một giây sau giọng nói RT9009 vang lên: t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Chúc mừng [Kí Chủ] đã hoàn thành nhiệm vụ [Bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ: em gái an toàn sinh], phần thưởng 30 điểm lương hỏa.
Hiện tại khởi động nhiệm vụ chi nhánh: [Lá rụng về cội trở về thăm viếng cha mẹ, con cháu cùng chung kính viếng cha mẹ], không yêu cầu thời hạn, phần thưởng 20 điểm lương hỏa, xin quyết định trong hai mươi giây có tiếp nhận nhiệm vụ hay không, từ chối lập tức trở lại không gian nghỉ ngơi rồi chọn nhận nhiệm vụ tiếp tục hoặc lựa chọn trở lại thế giới thật. Nhiệm vụ nhánh thất bại trừ 4 điểm lương hỏa.
Mời [Kí Chủ] mau chóng đưa ra lựa chọn."