"Còn có người còn sống sao?! Ứng một tiếng!"
Không biết đã qua bao lâu, có người ở ngoài cửa hô to, đập cửa.
Cánh cửa chấn động khiến cả người Trương Hằng Tuệ run run theo, tựa như bên ngoài có tiếng sấm khiến cô bừng tỉnh, cô đột nhiên sợ run một cái, đôi mắt như tro tàn giống Zombie từ từ đã có thần thái, sau đó đồng tử chậm rãi chuyển thành màu đen bình thường.
Trương Hằng Tuệ mở trừng hai mắt, nghe phía sau cửa có người lo lắng hô hào, cô ho khan vài tiếng, lớn tiếng hô: "Có người! Có người sống! Mau mở cửa!"
Ngoài cửa tiếng tranh chấp càng lớn hơn, chốt cửa vẫn mở ra.
Trương Hằng Tuệ bắn ra sức lực vô cùng to lớn, ôm Du Hành liền xông ra ngoài.
Cửa sắt lại bị đóng lại.
"Ôi anh lính này thật sự... thật là! Cũng may phía sau cửa không có những thứ đáng chết kia, bằng không chúng ta đều chết cả rồi!"
Bên ngoài trận địa súng ống sẵn sàng đón đầu quân địch, đặc biệt là dị năng, toàn bộ đều thả lỏng xuống. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Hai người không sao chứ?"
"Bị cắn chưa? Bị cắn phải nói nhanh đừng làm hại nhóm chúng tôi!"
"Các người nhìn hắn kìa! Hắn bị cắn!"
Trương Hằng Tuệ nghe được giọng nói quen thuộc, cô mạnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hoảng sợ của Khâu Lâm đứng lẫn trong đám người, sau đó cúi đầu xuống, ôm Du Hành lùi ra phía sau.
Anh lính mở cửa nói: "Vị nữ đồng chí này, cô và người bạn của cô đều cần tiếp nhận kiểm tra, nếu có miệng vết thương cần bị cách ly ngay."
"Cách ly coi như xong, đầu năm nay bị cắn chỉ có một con đường chết, trực tiếp tiễn hắn lên đường đi, miễn cho lại chịu khổ."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Vài đôi tay sắp sửa kéo Du Hành đi, Trương Hằng Tuệ vung vẩy hất mấy bàn tay kia, rút súng ra: "Các người... ai dám chạm vào em tôi!" Cô giống như một bà điên, họng súng theo thứ tự chỉa thẳng vào đối diện, mỗi lần nhắm ngay một người, khiến những kẻ kia không chịu nổi lùi về phía sau một bước.
"Này... cô... làm sao cô không nói đạo lý như vậy chứ!"
"Anh lính à, các người nhìn xem, cái này ảnh hưởng thật không tốt đó, các người nói nên làm gì bây giờ?"
Anh lính cầm đầu vẫn nói: "Cách ly đi, người còn chưa hóa thành Zombie, không thể giết hắn. Vị đồng chí này, cô đi theo tôi."
Sau đó lại nói với những người khác: "Hành vi vừa rồi của các người, đã trái với quy định làm tổn hại mạng sống của người khỏe mạnh trong khu vực an toàn, hơn nữa chúng ta đã bắt đầu áp dụng cơ chế xử lý tình thế khẩn cấp, có thể xử bắn nhân viên liên quan ngay tại chỗ."
Trong đó dị năng giả đẳng cấp cao nhất là cấp sáu hệ phong và hệ băng. Bọn hắn bắt đầu cường thế lên, dùng đạo đức buộc chặt quần chúng, ai cũng không dám lên tiếng nữa rồi.
Trương Hằng Tuệ không muốn tách rời khỏi Du Hành: "Em tôi chết tôi cũng không muốn sống nữa, cứ để chúng tôi cùng một chỗ."
"Được." Anh lính để lại một chai nước cho cô, bọn hắn cũng được điều động đến, trên người ngoại trừ nước cũng không mang thứ gì khác. Lòng bọn hắn có áy náy, vừa rồi những người kia đậy phiến đá lại, nhìn nữ đồng chí này không muốn đi, bọn hắn đã đóng cánh cửa lại.
Hơn bốn mươi người liều mạng ngăn cản bọn hắn, bọn hắn cũng không dám lấy cứng đối cứng với quần chúng, bị chen đẩy lấn sang nơi khác.
Giữ gìn lợi ích tối đa nhất cho mấy quần chùng này, giữ lại càng nhiều hỏa dược hơn. Đây là tín niệm của bọn hắn, tuy nhiên lại vì tiếng kêu cứu thảm thiết kia mà bắt đầu dao động.
Bọn hắn cường ngạnh tránh đám người kia, mở cửa ra.
Cửa đã khóa.
Trương Hằng Tuệ trước chuyển cái bàn ngăn chặn cửa, lại cởi hai ba lô trên người xuống. Đồ đạc quý giá đều để trong không gian của Du Hành, Du Hành đặc biệt thu thập cho Trương Hằng Tuệ một cái ba lô, bên trong để một ít đồ ăn, thuốc men, súng ống băng đạn, định kỳ còn bỏ thêm vào, để phòng ngừa chính mình lúc không ở bên cạnh cô, cô có cần thì dùng.
Mà ba lô trên người Du Hành chỉ đơn thuần dùng để ngụy trang, thuận tiện lấy đồ đạc mà thôi.
Cô lấy nước, thuốc sát trùng, bạch dược Vân Nam, băng bó... Chân Du Hành đã không còn chảy máu rồi. Miệng vết thương biến thành màu đen, như đất đai rạn nứt, khô khốc, hoa văn như tầng nham thạch xé rách cơ bắp.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương, thoa thuốc rồi quấn băng vải lại.
Bác sĩ, cô cần bác sĩ.
Trương Hằng Tuệ kiễng chân, cửa sổ gian phòng kia không lớn, cửa sổ thủy tinh cố định đẩy không mở ra được. Cô gục ở chỗ này nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy một bầy Zombie chim từ tầng trời thấp bay xuống, còn có một con chen lấn áp lên cửa sổ thủy tinh này.
Cô vội vàng cúi đầu xuống. Nhìn thấy trên bàn có trang giấy, kéo xuống mấy tờ tưới nước đè áp lên cửa sổ.
Không cho những con Zombie chim kia phát hiện.
Trương Hằng Tuệ ngồi ngây ngốc thật lâu, thẳng đến khi Du Hành bắt đầu có lại hơi thở yếu ớt, cô mới chính thức thở phào một hơi.
Khu vực an toàn Lục Đồng biến thành Địa Ngục trần gian, bỗng nhiên bị đột kích, bầy Zombie chim với quy mô siêu lớn, bởi vì năng lực Zombie chim bay lượn siêu cường, đã mang đến lực sát thương cực lớn hơn hẳn trận Zombie vây thành trước kia.
Zombie có thể chặn đường, Zombie chim lại ngăn không được, máy bay sớm phái đi đã rơi tan tành không cách nào ngăn cản được. Tường vây có thể ngăn cản hành độngZombie con người làm tầng phòng vệ đầu tiên, lại không ngăn cản được Zombie chim.
Thậm chí lưới sắt bên trên khu vực an toàn, cũng bởi vì xây dựng quá nhanh, khu vực ngắt quảng, không bao trùm được toàn bộ.
Tầng trên còn đang diễn ra tranh quyền đoạt lợi, chậm trễ tiến độ cùng độ chính xác xây dựng, trước khi Zombie chim còn chưa đến, cao tầng khu vực an toàn đã nhận được tin tức, liền mở điện lưới sắt trước.
Cái này ngay từ đầu quả thật phát huy tác dụng tương đương, vô số Zombie chim bị dòng điện siêu cường ngăn cản lại, đốt thành tro bụi.
Thế nhưng quản lý kiểm tra tu sửa dây kẽm lưới điện rất nhanh chịu không nổi gánh nặng. Vốn chỉ là một phần nhỏ đường ngắn, sau đó khu vực hư hao càng lúc càng lớn.
Công kích từ bầu trời khó lòng phòng bị, phòng tuyến khu vực an toàn bị tiêu diệt, cuối cùng tổn thất thảm trọng sau đó rút lui vào căn cứ quân đội trong núi.
Trên đường hoàn toàn không còn người sống.
Người sống sót trốn thật sâu, trong kiến trúc kín không kẽ hở, ngay cả hơi thở cũng thả nhẹ vô cùng. Nhưng trong lòng đất, không ngừng có Zombie giun gặm cắn khoan thành hang động... không biết bọn chúng đào thông đến hướng nào.
Hơn nữa những con Zombie chim cấp tám kia, đập cánh, dùng năng lực mạnh hơn một bậc đi kiếm đồ ăn, xốc lần lượt mấy chỗ ẩn thân lên.
Khu vực an toàn tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, mùi máu tanh đôi cánh Zombie chim vỗ cánh kéo dài trong không khí, từ từ lan tỏa ra bên ngoài.
Tanh hôi, gió mặn tanh như mùi hương hoa tinh khiết, thơm ngào ngạt hấp dẫn Zombie, Zombie động vật nơi xa, như những con ong mật cần cù chăm chỉ, ngửi theo mùi hương một đường chạy đến không chút dừng lại.
Ngày thứ tư.
Trương Hằng Tuệ thẳng đến khi thấy đói, nhưng ăn một chút đã cảm thấy buồn nôn, hầu như đều ói ra hết. Bởi vậy đồ vật trong ba lô chỉ tiêu hao một chút xíu, sau đó cô cũng chỉ uống nước. Cô không chỉ uống một mình, còn đút cho Du Hành uống, cũng may anh còn uống hết nước.
Bên ngoài âm thanh cãi lộn càng lúc càng lớn, ngay cả nơi yên lặng thế này mơ hồ cũng nghe được vài câu.
Cô cùng em trai bị lãng quên ở đây, thật sự tình huống bên ngoài càng ngày càng hiểm trở, hai người sắp chết như bọn họ không có gì quan trọng.
Nhưng điều này không có gì không tốt. Cô hận những kẻ ham sống sợ chết kia, rõ ràng đã leo được lên trên, vì sớm ngăn chặn nguy hiểm, đã nhốt em trai mình bên dưới.
Em trai cô có thể leo lên được.
Lúc cô bị đẩy lên trên nhìn thấy rất rõ ràng những con quái vật kia vẫn còn dưới bậc thang.
Thế nhưng những kẻ đó ngay cả hai giây cũng không chờ được.
Sau khi ra, cô ta lại mở miệng nói ra chuyện chân em trai cô bị thương. Mặc dù biết cho dù cô ta không nói ra, người khác cũng sẽ phát hiện, nhưng oán trách tích lũy từng chút này khiến cô càng hận Khâu Lâm.
Một đoạn tình bạn kinh doanh hơn một năm, tan vỡ chỉ còn lại một ánh mắt.
Không ——
Ký ức Trương Hằng Tuệ đột nhiên như một cuộn phim quay chậm... rốt cuộc cô nhớ ra chính mình quên cái gì rồi, là Khâu Lâm, lúc cô bị ngã xuống bậc thang, trong lúc hỗn loạn nhìn thấy một đôi giày trắng bị giẫm biến dạng, theo Khâu Lâm nói đó là nhãn hiệu XX... đẹp mắt, mặc với quần áo gì cũng đều có khí chất.
Cô siết chặt nắm đấm.
Cục quản lý bất động sản còn hơn sáu mươi người, cạn lương thực rồi.
Bên này thu nhập mỗi ngày đều xế chiều tan tầm lập tức nộp lên trên nên trống không, bây giờ bên trong cục quản lý bất động sản chỉ có một dị năng giả không gian duy nhất còn giữ đồ ăn, đến nay đã không lấy ra được một chút gì rồi.
Dù sao biến cố xảy ra là hơn chín giờ sáng, lúc đó cục quản lý bất động sản mới mở cửa một tiếng, lượng giao dịch còn ít, hơn nữa thu hoạch từng chút kia, ít đồ ăn, lại nhiều hạt châu.
"... Vậy làm sao bây giờ? Những con chim đáng chết kia còn chưa đi, chúng ta làm sao ra ngoài đây chứ?"
"Nếu không liền giết ra ngoài đi? Đều đã bốn ngày rồi! Chắc chắn số lượng ít hơn rất nhiều."
"Muốn đi mày đi đi, tao không đi."
Cãi lộn đến cãi lộn đi, không có cách nào, cuối cùng đều mang một bụng tức giận, bụng đói đi ngủ.
Ban đêm tĩnh lặng.
Ngoài cửa lại có người nói chuyện.
Đây là có bệnh à? Trương Hằng Tuệ cũng nhịn không được đậu đen rau má, bọn hắn nhét hai chị em cô vào trong văn phòng lầu một hẻo lánh nhất cách ly, sau đó bọn hắn hoàn toàn quên mất, lại thích tìm đến nơi vắng vẻ lén lút nói chuyện với nhau, thật sự có bệnh mà.
"... Anh đưa tôi trở về căn cứ trên núi, anh nên biết ba tôi là ai chứ? Ba tôi sẽ không bạc đãi anh đâu."
"Không được, bên ngoài số lượng Zombie chim nhiều lắm, chúng ta đi ra ngoài sẽ bị bao vây."
Mấy ngày nay bên ngoài luôn luôn có tiếng kêu thảm thiết vang lên, có thể tưởng tượng người ra khỏi cửa đều không có kết cục tốt.
"Ngược lại cứ tiếp tục đợi ở đây sẽ chết đói mất! Anh không nhìn ra ánh mắt những người kia nhìn chằm chằm vào Tiểu Tăng sao? Bọn hắn không tin tưởng chúng ta, cho là chúng ta cất giấu đồ ăn! Anh chắc chắn đã nhìn ra, bằng không sẽ không để Tiểu Tăng đi ra ngoài, còn phải người canh chừng cô ấy."
"Nhưng chúng ta chỉ có một chiếc xe, không đủ chỗ ngồi."
Sau khi tan việc bọn hắn cần hộ tống dị năng giả không gian Tiểu Tăng đến căn cứ quân đội nộp vật tư, bởi vậy chỉ có một chiếc xe. Nhưng cũng chỉ có chiếc xe này, ngay ga ra ở cửa sau.
"Anh còn muốn dẫn bọn hắn cùng đi! Đám người kia đều là kẻ nhát gan hút máu người! Anh đã quên trước đó bọn hắn đối xử với Tuệ thế nào, làm ra chuyện gì với hai chị em kia? Đều là một đám tiểu nhân vì lợi ích cá nhân!"
"Đều là quần chúng, không thể bỏ qua bọn hắn."
"Đội trưởng Giang, tốt nhất anh nhanh chóng đưa ra quyết định, bằng không tôi sẽ đem tin tức phía sau có xe nói cho đám người kia biết, tin tưởng bọn hắn càng quyết đoán hơn anh đấy."
"Cô Khâu!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Khâu Lâm?
Trương Hằng Tuệ thoáng hoảng hốt. Cô biết rõ gia thế Khâu lâm tốt, thế nhưng cho đến bây giờ chưa từng thấy cô ta có ăn nói sắc bén như thế, uy hiếp người khác. Bằng không cô cũng không có khả năng hòa hợp với cô ta.
Tiếng bước chân vang lên phía bên ngoài, giọng nói trầm trọng. Sau đó là tiếng dép đè thấp, đi đến cửa vài bước đột nhiên ngừng lại, sau đó quay lại.
Tiếng bước chân lại vang lên ——
"Chị Tuệ, chị ở đâu?"
"Chị Tuệ, chị có khỏe không? Em rất lo lắng chị.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Trương Hằng Tuệ giữ im lặng.
Chỉ chốc lát sau ngoài cửa được nghe được tiếng bước chân vang lên, Khâu Lâm đã đi xa.
Cô thở dài một hơi, bây giờ cô thật sự không biết đối mặt với cô ta thế nào.
Kết quả một lát sau, ngoài cửa lại vang lên âm thanh, cùm cụp, có tiếng chìa khóa chen vào.