Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành cũng không biết có người đánh chủ ý lên chức vị đội trưởng của anh, khi anh về đến nhà Trương Hằng Tuệ còn chưa trở lại, anh thay bộ quần áo rồi bắt đầu thổi lửa nấu cơm.

Cơm vừa làm xong, Trương Hằng Tuệ đã trở lại rồi:"Chị đã về rồi đây."

"Chị còn không trở về, em định đi đón chị rồi đấy."

"Này, bên kia khu biệt thự có người gây chuyện, chủ nhà chết muốn thu hồi căn nhà, nhưng bên kia có bốn năm dị năng giả, còn có một người là cấp năm, cao tầng quản lý cũng không dám dùng cứng đối cứng."

"Đây không phải ngay từ đầu đã nói rõ ràng rồi sao, chủ nhà chết sẽ bị thu hồi nhà, làm sao đúng lúc này lại náo loạn?"

"Đây là tin tức chị nghe ngóng được."

Trương Hằng Tuệ vừa ăn cơm vừa nói, nhìn ra cô thật sự rất đói.

"Khâu Lâm nói, lãnh đạp cấp trên đã thay người khác rồi." Chỉ là không muốn rung chuyển khu vực an toàn, nên không nói cho dân chúng biết. Chuyện này không phải bí mật gì trong cao tầng quản lý, chỉ là bọn họ ở dưới tầng chót nên không biết mà thôi.

"Lão đại tướng chết già, trước khi ngã bệnh đã truyền tin tức cho thủ đô, đem chức quyền chuyển giao cho người khác, đợi sau đi thì người nọ chính thức tiếp nhận rồi." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Có nói người đó là loại người gì không?"

Trương Hằng Tuệ lắc đầu: "Cô ấy cũng chỉ nghe cha cô ấy nói ra vài câu. Đúng rồi năm mới khoảng chín giờ sáng ngày hôm đó, không phải đã nghe tiếng quân ca sao? Chính là đưa tang cho lão đại tướng, chôn cất ông ấy trên đỉnh núi này. Haiza."

Cô rất cảm kích lão đại tướng này, cảm kích ông đã xây xong căn cứ này, để cho bọn họ có chỗ yên ổn. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn yên lặng cầu mong ông khỏe mạnh, sống lâu đấy.

"Nhớ rõ." Lúc ấy chỉ cho là đang tập quân diễn trên sườn núi, cũng không nghĩ nhiều.

Anh đang nghĩ đến Hoàng Trung Lượng, vì vậy sau khi ăn cơm tối xong, anh mang theo một thùng sữa bò đến nhà Hoàng Trung Lương.

Trong nhà hắn đốt một ngọn đèn, đang ăn cơm tối.

"Ơ anh Hoàng, tôi đến không đúng lúc rồi! Quấy rầy cả nhà ăn cơm."

Hoàng Trung Lượng nghênh anh vào nhà: "Cùng nhau ăn cơm?" Hắn lại gọi vợ mình đi lấy thêm bát đũa.

"Không cần, chị dâu không vội. Tôi vừa ăn no, đến đây tản bộ thôi, không ăn được nữa." Du Hành đặt sữa bò lên trên bàn, chính mình qua ghế salon ngồi xuống.



"Được, tôi cũng không khách sáo với cậu, cậu ngồi chơi, tôi cũng sắp ăn xong rồi."

Đợi Hoàng Trung Lượng ăn xong, vợ con hắn đi nấu nước bưng trà lên. Con gái hắn ngoan ngoạn nằm sấp trên đầu gối của hắn, đôi mắt trông mong nhìn thùng sữa bò kia.

"Lễ này của cậu nặng quá rồi, bây giờ rất khó mua một thùng sữa bò như thế."

"Cho A Noãn uống đi, trẻ con uống sữa tươi là tốt nhất."

Hoàng Trung Lượng cũng không khách sáo cùng anh, lấy ra một hộp cắm ống chút, đưa cho con gái nhỏ của mình: "Đây, A Noãn, mau cảm ơn chú đi con."

"Cảm ơn chú."

Du Hành cười: "Ngoan á."

Hai người uống trà, nói chuyện phiếm.

Hỏi thăm lãnh đạo mới nhậm chức, Hoàng Trung Lượng thật đúng là biết một chút, bởi vì hắn mới vị thế lực mới luân chuyển liên quan đến rồi.

Quan mới đến đốt ba đống lửa, huống chi đây không phải quan bình thường?

"... Cậu xem, qua mấy trận thắng lợi này, tô son trát phấn nhiều lắm cho đẹp mắt, lại qua tiếp trận này, có khả năng muốn thông báo cho quần chúng biết chuyện chuyển quyền lãnh đạo."

Hoàng Trung Lượng uống một ngụm trà, cảm thấy hơi đắng chát: "Mỗi người đều có tâm phúc của mình, người cũ chắc chắn phải chuyển vị trí cho nhân vật mới. Người thân của tôi cũng đã bị chuyển đến vị trí nhàn tản, hôm trước hắn nói với tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay lúc tan ca tôi liền nhận được thông báo, ngài may phải đi làm việc ở trạm radio."

Trạm radio có thể làm gì? Mỗi ngày cố định thời gian đọc chút canh gà linh tinh, bên trên có thông báo lại đọc, làm từng bước, một chút chất béo cũng đều không có.

"Phương diện khác cũng sẽ biến đổi, chắc chắn cũng từ từ tiến hành. Tôi nghe nói cậu trong đội tuần tra lăn lộn rất khá, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Chính cậu cũng phải cẩn thận một chút."

Du Hành cảm ơn hắn, lại an ủi hắn: "Anh Hoàng cũng không cần khó chịu, trước đi đến trạm radio nghỉ ngơi vài ngày, chắc chắn sẽ có cơ hội điều đến nơi khác, có nơi cần, tôi cũng sẽ cố hết sức giúp anh."

"Được, đến lúc đó tôi cũng không khách sáo."

Đợi qua nửa tháng, Du Hành nhận được thông báo, chức đội trưởng của anh đã không còn, đội trưởng tân nhiệm là Giang Vĩnh Cường.

Cũng may anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, bình tĩnh tiếp nhận.

"Này, Trương Hằng Viễn, lấy súng của mày ra, từ giờ trở đi tao giao súng cho Quan Lâm, các người có ý kiến gì không?"

Có ý kiến, rất có ý kiến!

Sau khi tan việc, những người khác tạm thời còn chưa đi, đều bị tin tức này nện choáng váng luôn.

Lô Tập Châu kích động nói: "Làm sao lại vô duyên vô cớ cắt chứng đội trưởng của Trương đội vậy chứ? Tên Giang Vĩnh Cường này chỉ mới đến vài ngày, bản lãnh không có, vừa gặp Zombie đã khóc oa oa bỏ chạy mất dép, mày có thể làm đội trưởng à?"

Giang Vĩnh Cường giận đến sắc mặt tái nhợt: "Lô Tập Châu, miệng mày sạch sẽ một chút! Có phải mày không muốn làm hay không?"

"Ôi, tao sợ lắm à ~ đội trưởng cũng không có quyền lực đuổi tao đâu nhé, mày đến đi ~ "

Giang Vĩnh Cường vung nắm đấm, bị Quan Lâm ngăn cản.

"Hừ, tao có thể lên làm đội trưởng, là có thể tống cổ mày đi, mày chờ xem."

Du Hành ngăn cản Lô Tập Châu, lại trấn an những người khác: "Đây là cấp trên quy định, tất cả mọi người bình tĩnh một chút." Đội trưởng nói thật ra cũng không có quyền lực gì, chỉ trong quá trình làm việc có quyền điều động, cùng với quyền sử dụng súng lục mà thôi.

Quả thật Giang Vĩnh Cường chỉ là bao cỏ, có lẽ lòng hư vinh quấy phá mới muốn làm vị trí này. Đương nhiên, người đứng phía sau hắn chắc cũng có ý định đấy.

Công việc kế tiếp liền mở rộng không quá thuận lợi. Giang Vĩnh Cường đuổi người đi, tiến độ tuần tra bị liên lụy rất lớn, thậm chí xuất hiện lỗ hổng tuần tra.



Bên ngoài khu vực an toàn, thật sự quá lớn. Đội bọn hắn phụ trách một vùng kia, tiếp giáp với đường cao tốc bên kia, bởi vậy thường có Zombie đến.

Lúc ấy một con Zombie cấp bốn đến, thẳng tắp xuyên thẳng qua khu vực lổ hổng, dĩ nhiên cứ như vậy đến thẳng cổng ra vào của khu vực an toàn! Zombie cấp bốn, thật ra cũng không khó giết như vậy, xui một cái đây chính là Zombie tốc độ, có thể nghĩ ra trước khi đánh chết nó, con Zombie kia đã cắn chết bao nhiêu người.

Đội trưởng đội khác đã nói lại, đưa ra kế hoạch từng giây từng phút bọn hắn tuần tra khu vực phạm vi nào, trăm miệng một lời: tuyệt đối không có khả năng xuất hiện lổ hổng khiến Zombie chui vào được.

"Anh nói không có là không có sao, chúng tôi bên này cũng không có khả năng Zombie chui vào được đấy."

"Bên kia của cậu à? Cậu có bãn lĩnh đó sao?"

Cãi nhau đùn đẩy trách nhiệm.

Du Hành cái gì cũng chưa nói, anh đơn độc tuần tra, thời điểm trở về tận mắt nhìn thấy bóng ma bắn thẳng phía trước anh mà qua. Lúc đó rời đi quá xa, chờ anh truy đuổi đến nơi, thảm kịch đã xảy ra rồi.

Anh không thể nói, bởi vì anh cũng trong đội ngũ này.

Cuối cùng không giải quyết được gì.

Nhưng chuyện này lại lên men ngoài ý định, đã qua ba ngày, tất cả tuần tra viên bọn hắn đều bị tập hợp lại, tuyên bố chỉnh thể thu nạp, thống nhất điều phối, tất cả mọi người phải tiến nhận giá trị hoàn toàn mới.

Rất nhiều người đều hôn mê. Đặc biệt là những đội tuần tra thành lập nhân mạch lấy được uy tín kia.

Cùng ngày trong âm thanh thông báo truyền đến giọng nói trầm bồng du dương: "... Vì tiến thêm một bước chuẩn tắc đội quản lý tuần tra bên ngoài và bên trong khu vực an toàn, sắp xếp tiến hành chỉnh đốn lại toàn diện, cố gắng đạt đến đảm bảo an toàn tính mạng quần chúng và làm tốt công tác an ninh......" Cuối cùng chỉ ra đây là chỉ thị trên hội nghị của vị đại tướng nào đó.

Du Hành được sắp xếp tuần tra trong đêm, từ mười hai giờ đến sáu giờ sáng, ca một này.

Đi làm hai ngày, trong nhà có trộm tiến vào, cướp ba nhà.

Cũng may Trương Hằng Tuệ nhạy bén, dưới tình huống không cách nào phán đoán được thực lực của đối phương, trực tiếp mở cửa sổ trốn bên ngoài.

Phòng bếp gạo và mì dầu muối đều bị quét sạch.

Trương Hằng Tuệ nghe thấy những người kia đã đi ra, mới dám từ bên ngoài trở người tiến vào. Cô cẩn thận đi đến, thẳng đến khi đứng phía sau cửa nghe thấy âm thanh bên ngoài, cũng không dám lập tức đi ra ngoài, những tên cướp kia lúc đi ra ngoài không khóa cửa, cô liền trốn phía sau cửa.

Đợi trong chốc lát, tiếng bước chân triệt để đi xa, cô mới vội vàng đi ra cửa xem.

Sau đó nhìn thấy nhà bên cạnh bay lên ánh lửa, một đốm lửa vẫn không nhúc nhích tiến sát trước cửa phòng, ngay vào lúc Trương Hằng Tuệ đi ra vài giây, căn phòng kia đã bị đốt thành tro bụi.

Ánh lửa dập tắt.

Cô che miệng chặt chẽ, từ từ lùi về nhà, đóng cửa lại ngồi xổm ở góc tường. Đợi đến khi Du Hành trở về, cô còn trốn sau cửa.

Vẻ mặt Du Hành mệt mỏi đi về nhà, lúc đi ngang nhà bên cạnh, phát hiện cửa nhà bên cạnh mở ra. Lại xem xét, cửa nhà mình cũng mở, anh giật cả mình.

"Chị!"

Lúc anh đang nấu cháo, chồng Trương Yến bên cạnh tan làm, hắn cũng là tuần tra viên, nhưng tuần tra vùng trong.

"Em Trương này, em biết vợ tôi đi đâu không? Có phải cùng chị cậu đi chợ phiên rồi không?"

"Không có, tối hôm qua chị tôi đến nhà bạn ngủ, vừa trở về đây này. Nhưng trong nhà có trộm tiến vào, cửa đều bị mở, bây giờ muốn nấu chén cháo cũng không có gạo." Anh không thể nói tối hôm qua Trương Hằng Tuệ ở nhà, bằng không không có cách nào giải thích.

Chồng Trương Yến biến sắc, vội vàng về nhà tìm một lần. Đồ ăn trong nhà, quả thật không thấy còn gì cả.

"Vợ! Yến tử!"

Hắn đến nhà người quen tìm vợ mình, cuối cùng không tìm được gì. Cuối cùng hắn đem ánh mắt phóng vào đóng tro tàn trong phòng, còn tìm dưới chân bàn một ít kim loại biến hình bị đốt biến dạng, nhận ra đây là nhẫn cưới của bọn hắn.



Hắn lập tức điên mất rồi.

Sau khi báo động, tuần tra viên rất nhanh đã tới, bác sĩ cũng đã chứng minh đây là tro cốt con người bị thiêu rụi.

Vụ án trộm cướp này cũng quá ác liệt, rõ ràng là dị năng giả hành hung.

Ngày hôm nay, báo an cùng loại lên đến mười chín vụ, còn có mười một nhà không người bị trộm. Trình độ phát rồ khiến người tức lộn ruột. Mà những vụ án này điểm chung duy nhất... đều là người thân của tuần tra viên.

Không biết có phải trùng hợp hay không, lần này một lần nữa xếp đặt lịch tuần tra, trong nhà những người thân của tuần tra viên kia chỉ có một hoặc hai nữ quyến, hoặc độc thân, đều được xếp lịch làm đêm.

Ngày hôm nay, trong mắt mọi người ở khu vực an toàn, là một ngày hỗn loạn.

Vốn bên trên thấy vụ án này ảnh hướng quá xấu, muốn trấn áp xuống trước, lén lút tra hung thủ. Nhưng hoàn toàn không đè ép xuống được, tuần tra viên, đặc biệt những người tuần tra bên trong khu an toàn, cùng quần chúng tiếp xúc mật thiết nhất, không đến một ngày lời đồn đãi bay đầy trời, có muốn đè cũng không đè được.

Chồng Trương Yến ôm tro cốt, kêu gọi bạn bè của mình, cũng những người bị hại khác cùng nhau diễu hành trên đường, kêu gọi truy nã hung thủ.

Tình thế phát triển quá nhanh, Du Hành không tin không có bàn tay sau lưng.

Đợi Trương Hằng Tuệ bình phục lại, suy nghĩ của cô cũng thanh tỉnh, cô nói: "Các người vừa sắp xếp lịch tuần tra, lại toàn bộ xảy ra chuyện, quá mức trùng hợp."

Có thể thăm dò được tình huống gia đình của từng thành viên, nhất định có thể thăm dò gia đình giàu có hay không, bằng không trộm cái gì? Nhà Trương Yến thật sự nghèo, bởi vì hai vợ chồng đều mê đánh bài, chồng Trương Yến không đi làm cũng đi đánh bạc, trong nhà cũng vang lên tiếng lốc cốc leng keng.

Cứ hoài nghi như vậy, Trương Hằng Tuệ lại nghĩ tới đến một chi tiết: "Lúc ấy những người kia vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ đấy." Cô nghe được những người kia đi về hướng phòng ngủ, nên mới vội vàng trốn đi. Tiên Hiệp Hay

Thăm dò trong nhà chỉ có phụ nữ, cứ trộm thẳng đồ đạc là được rồi, chẳng lẽ ý niệm chủ yếu chính là giết người?

Cô bị suy đoán của mình dọa cho sợ khiếp vía.

Kinh nghiệm tối hôm qua, thật sự đời này ít gặp, khiến cô vừa nhớ đến đã thấy sợ run rẩy.

Du Hành an ủi cô: "Chị đừng tự dọa chính mình, em xin nghỉ phép thay chị rồi, ngày mai chị cũng đừng đi."

Nghỉ một ngày, lại trừ mất một ngày tiền công.

Trương Hằng Tuệ trước mặt cuộc sống thực tế, liền ném những sợ hãi kia đến nước nào đó luôn: "Không cần, ngày mai chị sẽ đi làm. Vậy em, đêm nay cũng đi làm sao?"

"Em sẽ nhờ người đi thay, chị yên tâm, đừng sợ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK