Mặc dù không có nước đọng, nhưng đủ loại động vật nhỏ thoải mái di động trong mưa, nhìn vô cùng sinh động.
Đầu tiên chính là loại giống giun đất bình thường, hầu như bò đầy hành lang, đủ loại bò sát loạn thất bát tao dính đầy cả mặt tường.
Tiếp theo chính là một ít chuột nhỏ vậy mà chui vào khu dân cư.
Nhà Du Hành vây rất nghiêm mật, mặc dù không có chuột bò vào, nhưng mỗi ngày lúc ngủ trong đêm, đều có thể nghe bốn phương tám hướng đều là tiếng kêu của chuột, cùng âm thanh cắn đồ đạc chói tai. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong nhà thịt hộp có nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là thịt muối, không có lực hấp dẫn so với thịt tươi sống.
Nhìn cha mình thèm thịt như vậy, Du Hành liền định chờ mưa tạnh, liền đi ra ngoài bắt một ít động vật nhỏ về.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trong tai Du Hành nghe được tiếng thét phát ra từ tòa hai bên cạnh.
Tiếng thét chói tai kia trong mưa cũng vô cùng rõ ràng.
Anh không để ý, tiếp tục ngủ, bên kia ồn ào qua đi bỗng nhiên vài tiếng thét cất cao chói tai:
"Đừng!!"
"Phanh!"
Du Hành ngồi bật dậy chạy đến sân thượng, đẩy lưới mây nhìn về phía bên cạnh, một bóng người nằm sấp dưới mặt đất, tay chân vẫn còn run rẩy.
Rất nhanh có mấy người chạy từ trên lầu xuống, luống cuống tay chân ôm người nọ trở về.
"Đây là có người nhảy lầu?"
Không biết chuyện gì xảy ra, đến chạng vạng tối, tòa hai bên cạnh lại có một người nhảy lầu.
Mẹ Du: "Sao vậy chứ? Sao đột nhiên có hai người nhảy lầu?" Bà đã nghe con trai nói rạng sáng có một người nhảy lầu.
Đợi đến lúc trận mưa to đầu tiên ngừng lại, không khí trong rừng tươi mát mà lạnh lẽo, tiếng kêu to của loài chim vô cùng sung sướng.
Nhưng Lệ Cảnh Uyển ở đây lại tràn ngập sắc thái rực rỡ sau trận mưa đầu tiên lại nghênh đón cảnh tượng tang lễ.
Trên đất trống trước, đặt cây tịch thảo rồi xối xăng lên, sau ánh lửa con người cứ như vậy đã kết thúc.
Bị mưa to vây hãm sau mười ngày, mọi người lần đầu tiên ra khỏi nhà, trao đổi tin tức với nhau.
Nhà họ Du cũng xuống lầu, trên đất trống làm động tác giãn gân giãn cốt. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người họ, xua tan mùi nấm móc nhiều ngày qua.
Người tìm cha mẹ Du nói chuyện rất ít, cảm thấy người nhà họ Du không có tính người.
Nhưng cũng có người không xung đột gì, cười tủm tỉm tìm mẹ Du nói chuyện: "Thời tiết thật tốt, trận mưa này rơi rất đúng lúc! Trữ được nước đủ dùng rồi."
Mẹ Du hơi kinh ngạc, nhưng có người cùng bà nói chuyện bà cũng thật vui vẻ, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu, tôi là Hoàng Tố Mai ở tòa ba nhà 301. Đó là con trai chị à? Thật trẻ tuổi! Tài giỏi!"
Bên kia ánh lửa đã tắt, người thân còn đang buồn khóc thu liễm tro cốt.
Hoàng Tố Mai cười: "Là lỗi của tôi lỗi của tôi..." Chắp tay trước ngực bái bái về hướng bên kia: "Đừng trách đừng trách."
Rồi bà quay đầu nói với mẹ Du: "Chừng nào chị có thời gian rảnh? Tôi muốn đi đến nhà chị ngồi một chị, có chuyện muốn bàn bạc cùng chị."
Mẹ Du do dự: "Nhà của tôi rất loạn, nếu chị có chuyện, tôi đi đến nhà chị được không?"
"Được chứ! Quá hoan nghênh rồi, có thể mời con trai chị cùng đi làm khách không?"
"Thế thì để tôi hỏi ý nó xem."
Nói đến đây, dù thế nào mẹ Du cũng biết người ta có dụng ý khác, liền đi nói cùng Du Hành, hỏi: "Con có muốn đi không?"
Du Hành nhìn ra được mẹ Du rất muốn đi ra ngoài làm khách, bà buồn bực lâu quá rồi: "Đi thôi, con cùng đi với mẹ."
"Vậy được, cho cha con ở nhà nấu cơm, chúng ta đi ra ngoài làm khách."
Cha Du cười khổ thấy con trai nắm tay vợ đi đến nhà người ta làm khách rồi, lại nhìn gia đình kia mấy lần, đi theo những người khác nói một câu bớt đau buồn, liền đi lên lầu rồi.
Trong nhà Hoàng Tố Mai đồ đạc cũng nhiều, nhưng không thể so với nhà họ Du hoàn toàn không có chỗ ngồi đặt chân.
"Uống nước, uống nước."
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Tố Mai lại bảo con gái bà đi lấy đồ uống: "Trong nhà chỉ có nước chanh thôi, chấp nhận chút nha."
Mẹ Du khoát tay: "Không cần, đừng khách sáo!"
"Chị dâu Du à, không cần phải khách sáo! Chị tới nhà tôi làm khách chẳng lẽ ngay cả một ngụm nước đều không uống? Trinh Linh, nhanh lên!"
Đợi con gái đem đồ uống lên, bà nhiệt tình rót cho Du Hành và mẹ Du mỗi người một ly, mời mọc: "Đừng khách sáo."
"Chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi, thật ra tôi đều biết hai nhà kia, đều cùng một tòa nhà với chúng tôi. Trước khi trận mưa to rơi xuống, đã ồn ào lắm rồi."
Hoàng Tố Mai cũng là một người nhanh nhẹn, chủ đề nói chuyện nói đến là đến, đi thẳng vào chính đề: "Nhà bọn hắn la hét cứu mạng, chúng tôi đều đi qua, chị không nhìn thấy, mặt người chồng nhà đó, mọc lông! Tròng mắt kia vừa nhìn không giống con người.
Bổ nhào đến vợ hắn rồi cắn, mẹ cùng con trai con trái trong nhà hắn đều sợ hãi. Người đàn ông trên lầu thật vất vả kéo người lại, kết quả trong lúc lộn xộn, người nọ liền tự mình nhảy xuống lầu. Thoáng chốc người đã không còn.
Đều nói bị trúng tà rồi, haiz."
Hoàng Tố Mai dùng một loại giọng điệu tò mò, đồng tình nói lên một chuyện khác: "Cô gái đó còn trẻ, nhà đó cũng giống như nhà tôi chỉ có một đứa con gái, mới hai mươi bốn tuổi. Đang êm đẹp khuôn mặt kia lại dài ra như mặt chuột, mỗi ngày đều khóc. Cha mẹ mới lơ là một cái, chính mình đã mở cửa nhảy lầu."
Bà lại nói với mẹ Du: "Chị dâu Du à, chị nói xem, con người đang êm đang đẹp... làm sao lại biến thành như vậy chứ?"
Mẹ Du đã hãi hùng khiếp vía rồi.
Lão Du nhà bà nếu không phải con trai có bản lĩnh, bây giờ cũng như một thú nhân?
Bà cố mỉm cười: "Tôi, tôi cũng không biết, nghe quá dọa người rồi."
"Mẹ, uống một ngụm." Du Hành đưa nước cho bà, cầm chặt bàn tay có chút run rẩy của bà, anh quay đầu nhìn về phía Hoàng Tố Mai: "Dì Hoàng, không phải dì có chuyện muốn bàn bạc cùng mẹ tôi sao, có chuyện gì không?"
Hoàng Tố Mai vỗ tay: "Đúng đúng! Tôi nghe nói, ngoài cửa sổ nhà chị có đính dây leo kia, có thể phòng trùng đúng không? Sau trận trời mưa này, sâu bệnh trong nhà nghiêm trọng muốn chết, con gái Trinh Linh của tôi, chị nhìn con bé một chút, đều bị dọa gầy hết rồi.
Cho nên tôi muốn đi làm một chút, cũng học theo nhà chị làm như vậy, nhưng nhà chúng tôi chỉ có hai người phụ nữ, muốn mời —— Du Hành đúng không? Giúp đỡ một chút! Có thể dẫn theo con gái của tôi hay không? Tôi cũng không để cậu ấy bận không công, Trinh Linh, lấy rượu kia ra đây —— "
Hoàng Trinh Linh lại đi lấy hai chai rượu.
"Đây là rượu đỏ, xx đấy, thứ tốt! Một ngày một ly rượu nho đỏ, còn hơn thần tiên sống, uống mỗi ngày, rất tốt cho thân thể."
"Tôi cũng nghe người ta nói, con trai nhà chị lợi hại, nhà chị cũng là người thành thật, mới nghĩ đến nhờ các người giúp đỡ, chúng tôi là mẹ góa con côi, thật sự khó khăn."
Mẹ Du lại nhìn về phía Du Hành, để anh tự mình quyết định.
"Vừa vặn ngày mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến, có thể tiện đường dẫn mẹ con dì đi cùng, nhưng tôi cũng có công việc của mình, các người có thể tự mình trở về sao?"
"Ách... Không thể cùng trở về sao?" Hoàng Tố Mai không nghĩ tới anh dễ nói chuyện như vậy, vội vàng nói: "Chúng tôi có thể đợi cậu làm xong việc rồi cùng trở về."
"Vậy cũng được, đến lúc đó tôi đi tìm mẹ con dì. Nhà dì có cưa không?"
"Không có."
"Tôi cho dì mượn một cái."
"Vậy cảm ơn cậu nhiều!"
"Mẹ trở về đi, có lẽ cha nấu cơm xong rồi."
"Ngồi thêm một chút nữa đi..."
Nhìn mẹ con nhà họ Du rời khỏi, Hoàng Tố Mai thở dài một hơi, quay đầu nhìn con gái mình giống như đầu gỗ ngồi yên một bên, giận không có chỗ phát, liền đánh cô hai cái.
"Làm sao con lại ngốc như vậy! Ngày mai nhớ phải biểu hiện cho tốt, có nghe hay không?"
"À."
"Mặc đồ đẹp vào, chính là chiếc váy kia... được rồi mẹ đi lấy cho con."
Đi ở hành lang, mẹ Du hỏi anh: "Sao con muốn đi ra ngoài?"
"Dạ, sau trận mưa này bên ngoài chắc chắn có không ít nấm hoang, con đi nhìn thử. Hơn nữa không phải cha rất thèm thịt sao?"
Mẹ Du nói: "Thế cha con đi theo con, bây giờ sức lực cha con lớn lắm."
Du Hành cười: "Được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Về đến nhà nói lại chuyện này với cha Du, cha Du cảm thấy nước miếng đều muốn chảy xuống rồi.
"Cha cũng đi! Con sang bên cạnh hỏi Tiểu Thôi một chút có muốn đi cùng không."
Mẹ Du cũng hiểu tốt, nhiều người có thể chiếu ứng lẫn nhau. Vừa vặn trong nhà rau hẹ trưởng thành một đám rồi, bà gói sủi cảo hết, cũng lấy rau hẹ làm bánh khoai, để Du Hành đưa sang cho Thôi Nam ăn.
Những ngày này Thôi Nam trôi qua rất thoải mái, bây giờ thân thể anh vô cùng yêu thích hoàn cảnh ẩm ướt như vậy.
Nhà người ta rất sợ bò sát chui vào gia, nhà anh có con rắn nhỏ chui vào lại trở thành tiểu đệ của anh.
Mùa mưa ẩm ướt thế này, trong cơ thể anh có vài đặc tính của rắn phát ra càng rõ ràng, thậm chí anh bắt đầu nghe được một chút xà ngữ đơn giản.
Những con rắn kia hơi sợ anh.
Thời điểm Du Hành bưng đồ ăn sang, anh đanh mở cửa sổ cho một con rắn tiến vào.
Đây là một con rắn nhỏ màu đen, chỉ to bằng ngón tay cái của anh, dài hơn ba mươi centimet. Vừa bò vào liền cọ cọ vào tay anh.
"Ăn no rồi?"
Con rắn kia vòng quanh cổ tay anh, lưỡi rắn nho nhỏ thè ra liếm tay anh.
"Hì, trước xuống đi, tôi đi mở cửa."
Con rắn kia liền bò xuống, chui vào dưới đáy bàn.
Anh vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm, sau khi nghe Du Hành hỏi han, anh liền một lời đồng ý.
"Vừa lúc tôi muốn đi ra ngoài bắt một ít rắn về làm bữa ăn ngon."
Vì vậy đã hẹn kế hoạch ra ngoài săn bắn.
Ngày hôm sau, cha con Du Hành và Thôi Nam đồng loạt xuất phát, tiện đường đi gọi Hoàng Trinh Linh.
Kết quả vừa nhìn thấy cách ăn mặc của cô ấy, Du Hành nhíu mày đầu tiên: "Cô ăn mặc như vậy không được, về đổi bộ khác, nơi cô đến, sau đó chính cô phải leo cây cắt dây leo đấy."
Hoàng Tố Mai đang ở cạnh muốn nói nhờ Du Hành trông chừng con gái mình thật tốt, thoáng chốc dừng lại, chần chờ nói: "Còn phải leo cây à?"
Du Hành nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua không phải dì nhờ tôi dẫn đường sao, nên cắt dây leo chắc chắn phải tự cô ấy cắt, chúng tôi còn có công việc của chính mình. Hơn nữa có phải các người chưa từng ra khỏi cửa hay không? Bên ngoài có rất nhiều muỗi, rắn, kiến, ăn mặc như vậy chắc chắn không được."
Mặc váy thướt tha bồng bềnh không tay, còn mặc ngắn như thế và mang giày xăng đan?
Du Hành thề chính mình còn ngửi được mùi nước hoa. Ông trời ơi, đây không phải muốn đi dạo ngoại thành chứ.
Sắc mặt Hoàng Tố Mai biến đổi một trận, hai mẹ con bọn họ quả thật không ra khỏi cửa. Bà từ trước đến nay quản gia cần kiệm, trước khi xảy ra biến đổi lớn như vậy, bà vừa mới mua một đống đồ ăn khuyến mãi đặc biệt ở cửa hàng —— bà làm việc ở đơn vị mua sắm nào đó, phụ trách chính mua sắm vật tư tham gia viện phúc lợi tự nguyện một tuần sau.
Đồ đạc chất đống trong nhà bà, vừa vặn cho mẹ con hai người dùng ăn hơn một tháng này.
Tuy trong lòng bà có cách nghĩ khác, nhưng trò mèo như vậy cũng khiến bà cảm thấy mất mặt, nên nhanh chóng nói: "Haiz, là lỗi của dì! Người làm mẹ như dì thật quá sơ ý rồi! Làm phiền chờ một chút, dì dẫn con bé đi thay đồ!"
"Nhanh lên, nếu không biết đổi thế nào, cứ xem cách chúng tôi mặc là được."
"Biết rõ biết rõ!"
Ba người lại trở về trên lầu chờ.
Nhìn con trai hoàn toàn không biết gì cả, theo sát vợ đi nói chuyện, cha Du thở dài một hơi, trao đổi ánh mắt thấu hiểu với Thôi Nam, hai người đều ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Thôi Nam nhịn không được cười: "Chú Du thấy thế nào mà phát sầu rồi vậy?"
Cô gái trẻ kia thoạt nhìn có chút sợ hãi, cũng có chút ngây ngô, không có ý gì với con trai mình: "Em sợ, anh Du có thể cõng em không?"
Thiếu chút nữa ông lảo đão ngã rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau đó chợt nghe con trai nói: "Bên ngoài chính là như vậy, nếu cô không thể khắc phục nổi sợ hãi, cả đời cũng không cần đi ra ngoài nữa."
Hoàng Tố Mai cười ha ha: "Con bé ngưỡng mộ cậu đấy, cô gái trẻ người ta..."
Du Hành cũng không phải đồ ngốc, Hoàng Tố Mai đẳng cấp có chút cao, nhưng con gái bà thật sự rất dễ khiến người ta nhìn thấu.
Có lẽ những lời này cũng là mẹ cô ấy dạy cô ấy, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, mẹ nói gì đều nghe nấy cả, cũng khiến người khác rất bất đắc dĩ.
Hoàng Trinh Linh nhếch miệng, dù mẹ cô lại nhéo cô, cũng ráng nhẫn nhịn không chịu nói gì nữa.