Sau khi Du Hành chết trong thế giới nhiệm vụ, chỉ cảm thấy ý thức trống trải trong chớp mắt, sau đó lại rõ ràng, anh cảm thấy thân thể lay động, bên tai là tiếng người ầm ĩ, thật chật chội!
Anh mở to mắt xem xét, bốn phía đều là người, thân thể chen lấn không thở nổi, đây là trực tiếp đưa đến thế giới nhiệm vụ luôn sao?! Anh khó khăn rút đầu ra khỏi đám người, thật sự rất nhiều người! Anh cảm giác mình bị chen chúc như bên trong đồ hộp, kiễng chân ngẩng đầu lên, khó khăn nhìn chung quanh một lần, thân thể dường như đang ở trong nơi nào đó di động, dường như là trên xe lửa? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Chào mừng đến với tàu điện ngầm Hòa Châu, lần này đoàn tàu chạy đến Cát Minh."
"Welcome to take the Hezhou subway, the train bound for Jiming."
Bên tai vang lên âm thanh thông báo bằng tiếng quan thoại tiêu chuẩn và ngoại ngữ, tàu điện ngầm chạy theo lộ tuyến, thế nhưng thân thể này quá thấp bé rồi! Chen chúc trong đám người, bộ mặt bị đè xuông không biết là mông đàn ông hay đàn bà, hoặc khuỷu tay hay phần lưng! Trong chóp mũi là hỗn hợp kỳ quái mùi hương nước hoa lẫn mùi mồ hôi cùng hơi lạnh chỉ có trong tàu xe mới có.
Ông trời ơi!
Du Hành thật lâu không cảm nhận loại cảm giác bất đắc dĩ này, ngay cả thân thể mình cũng không thể khống chế được, chỉ có thể ngã tới ngã lui theo đám người, tốt nhất đành phải một tay bảo vệ đầu, một tay bảo vệ mặt của mình.
Tâm tình rất kém cỏi, dù Du Hành gọi cô là chị, cô cũng hiểu trên đời này, chỉ cần là đàn ông đều không có ai tốt! Vì vậy tức giận nói: "Mười phút nữa!"
Lâu như vậy?
Du Hành đập mạnh vài cái lên đôi chân đứng trên mặt đất đã có chút đau nhức, không có cách nào, anh cố gắng ổn định thân thể, ý định tiếp thu ký ức của cổ thân thể này. Trong bất hạnh cũng có may mắn, anh có thể tiếp thu ký ức của cỗ thân thể này, nói cách khác thật đúng là hai mắt anh đen thui luôn rồi.
Cỗ thân thể này tên là Chu Hằng Tinh, mới mười ba tuổi. Trạm Cát Minh kế tiếp chính là trạm đầu tiên, trước kia đều là cha mẹ của cậu đưa đón cậu đi học, nhưng từ nửa năm trước khi Cát Minh mở trạm xe lửa, liên thông các trạm xe lửa khác, cậu bé đã bắt đầu tự mình đi học.
(Editor: lại có "Hằng"^^)
Thành phố trẻ xây dựng tàu điện ngầm này dọc theo đường chính, cũng không phải khắp nơi đều thông có tàu điện ngầm, tuy nói mới xây dựng trạm Cát Minh, nhưng trước không thấy thôn sau không thấy khách sạn. Đương nhiên, nói như vậy chỉ là cách nói khoa trương, chỉ là chung quanh Cát Minh không có kết cấu với các trạm xe lửa khác mà thôi, tình huống thực tế thì khu vực kia phát triển rất phồn hoa đấy, mở trạm xe lửa cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trạm xe lửa cách Cát Minh gần nhất chính là Hòa Châu, cũng phải chạy mất mười lăm phút.
Nghe nói giữa hai nơi này đã quy hoạch hai trạm xe lửa, có thể đoán được trong tương lai con đường dưới mặt đất sẽ câu thông bốn phía cảnh tượng vô cùng phồn vinh.
Nhưng lúc này, nguyên thân Chu Hằng Tinh chen chúc trong tàu điện ngầm đến trường, thân thể nhỏ bé thật sự cũng bị chen lấn nghẹt thở.
Trong ký ức nguyên thân, không có bất kỳ thông tin gì về tận thế, cũng có thể hoàn cảnh sinh hoạt của nguyên thân khá đơn giản, ký ức vô cùng đơn điệu.
Nhưng cho dù thế nào, anh cũng không muốn ngây người ở chỗ này, quả thật chèn chết người! Anh bắt đầu chen lấn đi về hướng cửa tàu, định xuống tàu trước. Anh đã lật qua lật lại ký ức trong đầu Chu Hằng Tinh mất lần, vẽ ra ba con đường rời khỏi, gần đây có cửa ra vào là từ lối B đi ra ngoài. Mặc dù lối A cách trường học gần nhất, nhưng anh vẫn quyết định rời khỏi trước từ lối B.
Chỉ ngắn ngủi mười phút tàu vững vàng dừng lại, âm thanh quảng bá từ từ vang lên.
"Các vị hành khách tôn kính, vì bảo trì hoàn cảnh sự hài lòng vui vẻ, xin đừng vứt thức ăn thừa bên trong đoàn tàu, vứt bỏ đồ đạc lung tung, xin các vị hành khách cần nhường chỗ ngồi, cảm ơn ngài phối hợp."
"Đoàn tàu sắp đến trạm Cát Minh. Cửa tàu bên trái sẽ mở ra, xin cẩn thận khe hở giữa đoàn tàu và sân ga, trước xuống sau đó hẳn lên."
Du Hành trước chen đi ra ngoài, cảm giác đầu đều muốn kẹt vào bên trong.
Bên ngoài trạm Cát Minh cũng có rất nhiều người đứng xếp hàng, anh tìm đúng phương hướng chen đi ra ngoài, vì thời gian đang rất gấp, ngay cả thang máy anh cũng không đi, trực tiếp leo cầu thang bộ. Bước nhanh chạy lên cầu thang, không khí ấm áp bên ngoài đập vào mặt, khiến cả người anh đổ đầy mồ hôi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Bên ngoài người đến người đi, bày quầy bán hàng, sạp hàng nối tiếp nhau không dứt, cửa hàng bữa sáng ven đường cũng tràn ngập hương thơm, học sinh đạp xe đạp lướt qua nhanh chóng, ven đường có bà lão đem theo giỏ rau, mặc áo sơ mi hao ngắn.
Lúc vào siêu thị mua sắm, Du Hành nghĩ đứa trẻ nhỏ như vậy, thật sự muốn làm gì cũng bất tiện. Đặc biệt thân thể Chu Hằng Tinh quá nhỏ yếu, đã mười ba tuổi còn không phát triển, gầy teo nho nhỏ, chỉ mới cao có một mét năm. Trong lớp còn thấp hơn một vài cô bé, bởi vì tính cách cậu bé hướng nội, còn bị học bá lớp bắt nạt.
Du Hành để lại tiền mua vé xe, còn lại đều tiêu hết, đổi thành một ít đồ ăn cất vào trong nhẫn trữ vật. Kế tiếp phải đi đâu đây? Cũng chỉ đành về nhà. Anh không đón tàu điện ngầm nữa, gọi xe trở về nhà, thẳng đến khi đến cổng nhà họ Chu, tâm tình căng cứng của anh rốt cuộc được giảm bớt một chút.
Sau khi về đến nhà không lâu, anh liền nhận được điện thoại bàn từ cha mẹ, thậm chí mẹ Chu còn đuổi về nhà.
Ở tuổi này phải kiêng dè nhiều thứ lắm. Trừ không đủ năng lực kinh tế, còn phải đối mặt với sự phê bình của trường học và cha mẹ, Du hành cũng chỉ đành kiếm cớ thân thể không thoải mái nên tạm thời về nhà.
"Con nên gọi điện cho cha và mẹ, cha mẹ xin nghỉ phép giúp con, mà không phải để chủ nhiệm lớp gọi điện mắng vốn cha mẹ, lúc này cha mẹ mới biết con trốn học!"
"Ở đâu không thoải mái? Mẹ xem trán có nóng không."
Trải qua vợ chồng nhà họ Chu liên hợp cùng thầy chủ nhiệm phê bình, hơn nữa Du Hành còn uống xong một lọ nước hoắc hương chính khí, lúc nằm ở trên giường hầu như trở thành một con cá ướp muối. Thế nhưng thời gian bình tĩnh tiếp theo, khiến anh càng thêm bất đắc dĩ. Thân là một học sinh cấp hai, anh nên làm cái gì?
Đương nhiên mỗi ngày phải học tập chăm chỉ để lên lớp, cũng không được yêu sớm bắt nạt nữ sinh —— đây là nguyên lời mẹ Chu Diêu Đình nói.
"Hằng Tinh à, con vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, gần đây làm sao lại luôn muốn trốn học vậy? Có phải lúc lên lớp không theo kịp bài học hay không?" Mẹ Chu tiên lễ hậu binh, sau đó lại phê bình anh: "Nếu đã không có, vậy trốn học thật không đúng rồi."
Trước mắt trời trong nắng ấm gió êm sóng lặng, thân là một học sinh cấp hai, Du Hành chỉ ngây người ở nhà hai ngày, đã bị đóng gói đưa đến trường học rồi. Vì để không đi học, anh đơn giản chỉ cần trên đường đến trường đột phát bệnh tim, mặt Diêu Đình bối rối lập tức đưa anh đi bệnh viện.
Kết quả xét nghiệm, cái gì cũng đều tra không ra, thế nhưng nhìn con trai đau đến mặt mũi đều trắng bệch, Diêu Đình nhớ lại bác sĩ nói thầm với bà: "Đừng tạo áp lực học tập cho đứa nhỏ quá lớn như thế, bệnh này rất có thể là vấn đề về tâm lý. Không nên ép đứa nhỏ chặt như thế." Bác sĩ còn nhắc đến một học sinh vì áp lực học tập quá lớn còn tự sát, khiến bà càng sợ hơn!
Bà và chồng quả thật muốn con trai học hành thành tài, chuyện này cũng không phải vì bản thân họ, đây là vì tương lai sau này con trai lớn lên có thể tự mình độc lập, cố gắng, có thể tự chăm sóc tốt cho cuộc sống sau này của mình. Nếu con trai vì áp lực học tập quá lớn mà sinh bệnh, đây không phải lẫn lộn đầu đuôi sao?
Bà cẩn thận tưởng tượng, quả thật con mình có hơi hướng nội, không quá thích nói chuyện. Chỉ nghĩ bà đã thấy bó tay rồi, bà vội vàng gọi điện cho chồng, hai vợ chồng dẫn theo Du Hành đi gặp bác sĩ tâm lý. Du Hành lừa bịp bác sĩ cho qua, sau đó thành công tạm nghỉ học ở nhà.
Thậm chí Diêu Đình xin nghỉ phép để chú ý đến anh, sau đó Du Hành nói: "Con muốn học ở nhà." Anh lấy trạng thái ở nhà "thành thành thật thật"đọc sách, đợi qua một tuần lễ mới động viên được Diêu Đình đến công ty làm việc.
Thiếu niên giả bệnh cũng không khó, anh cũng đã lén lút lấy thẻ tín dụng cha mẹ Chu cất tiền lì xì của anh đến tay, nhanh chóng chất đầy hai chiếc nhẫn trữ vật duy nhất trên người. Sau đó anh chuyên tâm rèn luyện thân thể.
Anh ước đoán, có lẽ ngày mai tận thế sẽ đến, có lẽ lần này anh lại vượt qua diễn biến với tiết tấu chậm. Anh còn nhớ rõ lúc anh còn làm Ngũ Hằng Nhạc, thiên tai từ từ từng bước đẩy mạnh đấy.
Được rồi, bỏ qua chuyện làm cho người chờ đợi nôn nóng, thật ra bây giờ đối với anh mà nói rất hữu ích đấy. Anh có đầy đủ thời gian trưởng thành, thân thể này thật sự quá nhỏ rồi.
Cho dù như thế nào, Du Hành đều có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đưa ra quyết định có lợi nhất cho mình. Lấy được sự tín nhiệm của vợ chồng nhà họ Chu, để bọn họ đồng ý cho anh một mình ở nhà, sau đó anh tìm thời gian để lại tờ giấy rồi đi ra ngoài. Anh ở lại một nhà khách không cần CMND năm ngày, thành công sử dụng dịch cải tiến gien. Mặc dù về nhà một lần nữa, lại bị cho rằng vấn đề thiếu niên nên bị mắng một trận, anh cũng thấy không thiệt thòi.
Vấn đề mấu chốt giải quyết trước tốt hơn, những thứ khác có thể từ từ đến.
Trong quá trình rèn luyện, anh cũng nhìn thấy sự khó xử của cha mẹ nhà họ Chu. Bọn họ yêu con trai, đối xử với con nâng niu như đồ dễ vỡ rồi che chở cho cậu bé, thế nhưng loại bệnh tâm lý này trong mắt người khác, chính là bệnh tâm thần đấy, đầu óc hỏng mất... đủ loại lời nói khó nghe. Hai vợ chồng nhà họ Chu không biết chịu bao nhiêu nhàn ngôn toái ngữ, thậm chí cả nhà bác cả cũng qua đây nhìn anh, lắc đầu nói cái gì "Đáng tiếc."
"Hai người đấy, cũng không thể áp bức đứa nhỏ như thế chứ, thân thể mới trọng yếu nhất. Nhà anh cũng đối xử với Hằng Dương nhà chúng ta như thế, thân thể mới là cách mạng tiền vốn."
Thím Chu còn tiếp lời chồng nói thêm vào: "Chị thấy nên để Hằng Dương trò chuyện với Hằng Tinh một chút, truyền thụ kinh nghiệm cho Hằng Tinh." Còn nói tháng này Chu Hằng Dương thi được thành tích tốt đứng thứ chín trong lớp: "Đứa nhỏ có sức chịu đựng lắm đấy!"
Giữa thân thích nói chuyện phiếm với nhau, trò chuyện về con cái cũng bình thường, có chút ganh đua so sánh cũng càng bình thường. Nhưng bây giờ Chu Hằng Tinh đối ngoại là bị bệnh, nói như thế chẳng khác nào đâm vào chỗ đau của người ta. Coi như anh trai ruột, cha Chu cũng thấy hơi giận rồi đấy. Đợi cả nhà anh trai về, mẹ Chu còn đỏ vành mắt, hai vợ chồng nương tựa an ủi cho nhau. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"A Tinh rồi sẽ tốt thôi."
"Uhm sẽ tốt thôi."
Du Hành nhìn thấy, trong lòng cũng có chút không vui. Vì vậy anh đưa ra quyết định, dù sao bây giờ ở nhà học tập, ngoại trừ tu luyện cũng không có chuyện làm, chẳng bằng tiếp tục học, coi như tiêu khiển nghiệp dư đi.
Sau đó anh tiêu khiển lấy chương trình học cấp hai ra "tự học", nhảy lớp lên trung học, sau đó anh lại xem xét, tận thế vẫn không đến, vì vậy lại đi tham gia kỳ thi đại học, thi đậu đại học top 3 trong nước.