Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trong linh đường không những có người Phượng gia, mà còn nhiều người ngoài đến cúng viếng đồng liêu Phượng Cẩn Nguyên.

Chuyện Phượng Tử Hạo náo loạn vừa rồi mọi người không nghĩ tới, không khỏi sững sờ tại chỗ, tiến không được lùi cũng không xong.

Phượng Vũ Hoành muốn trốn thoát loạn kiếm của Tử Hạo quả thực rất dễ dàng, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là Phượng Tử Hạo bắt nạt nàng, nàng cũng không thể để mọi người cảm thấy nàng bắt nạt Tử Hạo. Vì thế thất tha thất thểu, vô cùng chật vật lẩn trốn.

Quản gia Hà Trung vừa thấy tình huống này, sao có thể chờ chủ tử phân phó, nhanh chóng thu xếp rồi mời bọn quan viên đến cúng viếng ra ngoài.

Bên này vừa đưa người ra ngoài, trong linh đường, Phượng Tử Hạo đã giơ kiếm bức Phượng Vũ Hoành đến trước quan tài.

Phượng Vũ Hoành vừa trốn vừa la lớn: “Đại ca ca ngươi làm gì vậy? Mẫu thân bị bệnh chết, có liên quan gì đến A Hoành?”

“Bệnh chết!” Phượng Tử Hạo vốn không tin, “Là do ngươi làm hại, đều bị ngươi làm hại! A...” Phượng Tử Hạo. điên cuồng rống to một tiếng, nhắm mắt giơ thanh kiếm lên, cứ như vậy mà chém mạnh về phía trước...

Có thể khí lực quá lớn, Tử Hạo không thu thế được, đứng không vững, lảo đảo ngã lên bàn thờ, trái cây và điểm tâm rơi tứ tung.

Trầm Ngư vốn cảm thấy ca ca nàng chém Phượng Vũ Hoành xem rất nghiền, nhưng lúc này thấy Phượng Tử Hạo làm hỏng quan tài của Thẩm thị, còn ngã lên bàn thờ, hương đều bị chém đứt, lòng nàng lập tức vặn lại. Rốt cuộc trong quan tài kia là mẫu thân ruột của bọn họ, Trầm Ngư xông lên phía trước ngăn cản Tử Hạo. đang tiếp tục nổi điển, cũng không nghĩ rằng, sau khi bàn thờ bị đổ, nến trắng đổ bén vào hoa tang được kết từ vải trắng, lửa bỗng bùng lên, nháy mắt đã lan đến váy Trầm Ngư.

Phượng Vũ Hoành đã sớm trốn được, nhìn lửa cháy, cao giọng hô to: “Mau cứu hoải Cháy nhà rồi!”

Mọi người đều hoảng hốt, linh đường bị đốt không phải là chuyện tốt, hơn nữa Trầm Ngư là trung tâm đám cháy, quần áo bị thiêu, Phượng Cẩn Nguyên hoảng đến độ một tay kéo khăn tang của hạ nhân chụp lên người Trầm Ngư lôi đi. Tay bị bỏng thương mấy chỗ hoàn toàn không để ý, nghĩ muốn dập tắt lửa trên người Trầm Ngư.

Cũng may trong Kim Ngọc viện có giếng nước, hạ nhân phản ứng rất nhanh nói ra giếng lấy nước dập lửa, trong khoảng thời gian ngắn đã dập ngọn lửa xuống.

Nhưng lửa đã tắt, khói lại rất nặng, bên trong linh đường thê thảm vô cùng, chỉ còn cái quan tài bị đốt sạch một góc vuông, còn lại các tế phẩm đều biến thành tro tàn Phượng Cẩn Nguyên không để ý đến Tử Hạo, dẫn Trầm Ngư ra.

Lửa trên người Trầm Ngư đã tắt, nhưng quần áo lại cháy không ra gì.

Có nha hoàn mang cho nàng áo choàng, Trầm Ngư vội vàng kiểm tra chân tay mình, đồng thời ngẩng đầu hỏi nha đầu kia: “Mặt của ta, nhìn xem có bị thương không?”“Nàng chưa hỏi xong, vừa ngẩng đầu nhìn vào. mắt nha hoàn, tiểu nha hoàn sợ tới mức lui mạnh về phía sau hai bước, chỉ thẳng vào mặt Phượng Trầm Ngư, nói: “Đại tiểu thư, lông mày của người...”

Phượng Vũ Hoành cũng chạy tới, giống như rất thân thiết hỏi Trầm Ngư: “Đại tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Sau đó cũng nhìn thoáng qua lông mày của nàng, biểu tình so với nha hoàn kia còn khoa trương hơn: “Cái này... Đại tỷ tỷ, tỷ bị huỷ dung rồi!"

'Tâm Phượng Trầm Ngư rơi “bộp”, trầm xuống, vừa nấy nàng cảm thấy hình như ngọn lửa có lan đến khuôn mặt, tuy đã bị nàng lấy tay ngăn cản, trên trán vẫn có cảm giác đau.

Tay nàng đưa lên chỗ lông mày sờ, trụi lủi, không có cái gì cả.

“Lông mày của ta?” Trầm Ngư sợ tới mức muốn khóc cũng không khóc được, nắm lấy Phượng Vũ Hoành hỏi: “Lông mày của ta đều không còn gì sao?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Một cái lông đều không  còn.

Phượng Cẩn Nguyên cũng chú ý đến Trầm Ngư bị đốt cháy hết lông mày, lại không hỏi Trầm Ngư cái gì, ngược lại hỏi Phượng Vũ Hoành: “Con có biện pháp nào để lông mày của đại tỷ tỷ con dài ra không?”

Phượng Vũ Hoành nhìn phụ thân nàng, nửa ngày không nói chuyện.

Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến cần răng: “Ta đang hỏi ngươi đó!”

“Phụ thân.” Ánh mắt Phượng Vũ Hoành lạnh xuống, “Chủ mẫu quý phủ mất, ta theo quy định canh giữ linh cữu, đại ca ca từ thư viện trở về, chưa hỏi một tiếng, đã giơ kiếm lên muốn giết ta, vì sao phụ thân không hỏi ta có bị thương hay không? Vì sao phụ thân không quan tâm một chút nữ nhi của ngươi suýt bị giế t chết? Chẳng lẽ phụ thân cũng giống đại ca ca, cho rằng mẫu thân chết do A Hoành? Vậy A Hoành muốn xem thi thể mẫu thân một chút, đến lúc đó nếu có gì cần phụ thân phối hợp, còn xin phụ thân không cần từ chối.”

Nàng nói xong, đứng lên phất tay áo bước đi. Đúng lúc này, chợt nghe ở cửa Kim Ngọc viện truyền đến một tiếng thông báo cực vang “Thuần vương điện hạ đến! Ngự vương điện hạ đến!”

Cước bộ của Phượng Vũ Hoành ngừng lại, giương mắt nhìn hai người đi vào viện, một người một thân áo trắng, một người theo thường lệ mặc tử bào. Một tao nhã, một tà mị lãnh hoặc.

Phượng Trầm Ngư muốn điên rồi, cầm áo choàng trên người che mặt, theo bản năng nỉ non nói: “Thuần vương điện hạ? Thuần vương đến đây? Đừng để người thấy mặt ta! Đừng để người thấy mặt ta!”

Huyền Thiên Hoa tai thính, nghe được những lời này, sau đó nhìn Trầm Ngư ngồi dưới đất kỳ quái nói: “Vì sao. không thể để bổn vương nhìn thấy mặt ngươi?”

Lúc này mọi người Phượng phủ mới phản ứng thỉnh an hai vị hoàng tử, đều quỳ xuống hành lễ, Huyền Thiên Hoa nâng tay: “Đều đứng dậy đi, hôm nay bổn vương cùng hoàng đệ đến Phượng phủ cúng viếng, không cần mấy cái nghĩ thức này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK