Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng lập tức hồi phục lại tinh thần, cười hì hì nói: “Yên tâm đi! Ta xem việc trừng trị nàng ta là một thú vui. Huống chỉ, ta tuyệt đối không tin chuyện này chỉ có Phượng Trầm Ngư và Phượng Tử Hạo bắt tay nhau, ví như loại thuốc kia, rốt cuộc là Phượng Trầm Ngư từ chỗ nào lấy được có thể thấy đây là người sâu sắc biết dùng người, thế nào ta cũng phải giữ nàng ta lại để tìm ra được người giật dây đằng sau.”

“Thật sự không cần ta giúp?”

“Không cần.” Nàng nhếch khóe môi đến một độ cong đẹp mắt: “Nữ nhân đấu đá với nhau, chàng là nam nhân đừng nhúng tay vào, mất công vô duyên vô cớ lại mất thân phận. Giống như phụ hoàng nói, đợi chuyện trong nhà ta xử lý xong cũng nên bắt tay chữa chân cho chàng.”

“Được.” Huyền Thiên Minh gật đầu, nhưng cũng bắt nàng hứa vưới hắn: “Nhưng nàng cũng phải đáp ứng ta, sau này bất kể có chuyện gì, nhất định phải nói với ta, tuyệt đối không thể gạt ta. Mấy ngày nay trong đại doanh phải thao luyện, ta sợ là đêm nay không thể qua coi Đồng Sinh Hiên, nàng cẩn thận một chút.” 

Quá mấy ngày tại doanh bên kia thì phải thao luyện, †a đêm này sợ là không thể quá Đồng Sinh Hiên đi, nàng †ự cẩn thận một chút.”

“Không sao.” Nàng nhẹ nhàng đáp: “Chàng còn đang bận việc đi trước đi, ta nếu có việc nhất định sẽ tìm chàng.”

Lúc hai người đến Nguyệt Hàn cung, Vân Phi vẫn chưa nghỉ ngơi, hiện đang ngồi trong đại điện phía dưới Nguyệt lâu chơi đùa cùng một con mèo.

Con mèo kia lông màu xám, thân hình tròn tròn như cái bánh bao, bốn chân lại ngắn, lông lại vừa ngắn vừa dày, mặt hình tròn, nhìn vô cùng đáng yêu.

Phượng Vũ Hoành đối động vật nhỏ cũng chẳng nghiên cứu nhiều, nhưng cũng có thể có thể nhìn ra được con mèo này là loại mèo lông ngắn Anh (Felis catus).

Nàng đẩy Huyền Thiên Minh đi trước, sau đó buông xe đẩy duỗi tay ra, tiến lên thỉnh an Vân Phi: “Con dâu tham kiến mẫu phi, mẫu phi Vạn An.”

Còn không chờ Vân Phi nói tiếp, bất chợt, con mèo. nhỏ mập kia chạy tới, “Meow” một tiếng, trực tiếp nhào lên trên người Phượng Vũ Hoành. Người ngaofi không biết còn nghĩa con mèo nhỏ này gặp được mèo mẹ, Phượng Vũ Hoành theo bản năng đưa tay ra ôm chặt nó, thậm chí nó còn vươn đầu lưỡi li3m nàng mấy cái.

Vân Phi không khỏi thở dài nói: “Mèo này ta chăm sóc gần một tháng, vẫn không thấy nó thân với ta, cho nó ăn nó vẫn cách xa ta, chứ đừng nói tới muốn ôm nó một cái. Ngươi có được tình cảm của nó... Thôi, đã là người có duyên, thì ban cho ngươi vậy.”

Mèo Anh lông ngắn là một loại cực phẩm có thể làm người ta yêu thích, nói như vậy, chỉ cần tiểu động vật này không bài xích, cũng sẽ không nhịn được mà thích nó.

Phượng Vũ Hoành cũng vậy.

Mèo này nàng đã ôm lên tay thì nguyện không buông tay, nghe Vân Phi nói muốn đưa cho nàng, không khỏi mừng rỡ, nhanh chóng khom người nói: “Con dâu tạ mẫu phi ban thưởng.” Suy nghĩ thêm: “Không biết mẫu phi đã đặt tên cho chú mèo này chưa?”

Vân Phi gật đầu: “Gọi là bánh bao.”

Phượng Vũ Hoành và Huyền Thiên Minh cùng nhau khen: “Quả nhiên rất giống.”

Vân Phi chỉ cười, nói: “Giải khoay mà thôi.” Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, đi thẳng vào vấn đề: “Đến chỗ ta trốn?”

Phượng Vũ Hoành lúng túng đáp: “Không gạt mẫu phi, đúng vậy.”

“Vậy ở lại, chung quanh Nguyệt Hàn cung này cũng không có ai đến, có ngươi cũng ta trò chuyện, cxung đỡ phải bực bội.” 

Phượng Vũ Hoành vốn còn muốn cùng nàng hàn huyên vài câu, hít thở một lúc lâu, nhưng dù sao cũng nghe ra được mùi thơm trong đại điện này không đúng lắm. Tìm kiếm chung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào cái lư hương to lớn giữa điện: “ Mẫu phi đốt hương gì thế?”

Vân Phi nhìn nàng chằm chäm, nửa ngày sau mới nói: “Mũi ngươi thính lắm. Cũng không có gì, hoàng thượng thưởng cho quý phi, ta thấy cũng tốt lắm nên cầm ra sử dụng.”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu không tán thành: “Mẫu phi cũng biết hương này dùng làm gì sao?”

Vân Phi cười gẵn: “Đương nhiên biết, ngửi lâu thì không sinh được hài tử, hoàng thượng cũng có trò này.”

“Còn gì nửa a?”

“Nhanh già hơn người bình thường.” Lời nói này của Vân Phi vô cùng nhẹ nhàng, hệt như đang nói chuyện của người khác, cũng không biết, hương này nàng đã dùng hơn một tháng.

Huyền Thiên Minh tức giận: “Nương biết còn dùng?”

Nàng lại nói: “Già cũng tốt, già rồi không ai nhớ tới.”

“Nhiều năm như vậy, sao nương lại tự làm khổ mình như thế?” Huyền Thiên Minh đối với hành vi Vân Phi không thể lý giải nổi: “Giận dỗi với hắn thế này có ích không?”  

Biến hóa trên mặt Vân Phi rất nhỏ, như rơi vào hồi tưởng, rồi lại mang theo từng tia oán hận, lại có chút tuyệt tình.

“Buồn nôn.” Nàng chỉ ném lại câu này, liền xoay người đi, nhưng ném lại một câu: “Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng lại gần Nguyệt lâu quá lâu, tiểu nha đầu không ngửi được cái mùi này.”

Huyền Thiên Minh cũng cao giọng nói với nàng: “Nương cũng không được dùng!” Hiện tại trên mặt hắn rất tức giận, vung tay phân phó hạ nhân: “Bỏ hương này cho bổn vương! Tất cả đều bỏ, sau này cũng không thể lại dùng!”

Vân Phi chỉ yếu ớt mà nói: “Tùy ngươi." Vừa nói người đã bước ra khỏi đại điện.

Phượng Vũ Hoành nhìn ra Huyền Thiên Minh hiện là giận thật, nhanh chóng an ủi hắn nói: “Không có chuyện gì, ta sẽ đi điều phối một vị thuốc khác, sẽ chăm sóc lại thân thể cho mẫu phi, rồi tất cả sẽ tốt thôi.”

Rốt cục cũng hồi điện nghỉ ngơi, Huyền Thiên Minh đưa nàng vào nhà liền rời khỏi cũng, nàng ôm con mèo. nhỏ tên Bánh Bao đó đứng bên cửa sổ. Vừa vặn trước. cửa sổ là hướng Phượng phủ. Cô gái hơi nhếch khóe môi, Đồng Sinh Hiên của nàng, thật là có một chút nhớ nhung nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK