Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Triệu Duẫn ngay lập tức dẫn người tới, sau một hồi thẩm vấn, thẳng vào chuyện nam nhân kia xâm hại Bộ Nghê Thường, cư nhiên nam nhân kia kêu to là oan uổng, nguyên nhân là —— Bộ Nghê Thường căn bản không phải là xử nữ.

Lúc tin tức truyền tới Đồng Sinh Hiên, Phượng Vũ Hoành đang ăn cơm trưa, đối với chuyện Bộ Nghê Thường không phải xử nữ nàng không có bất ngờ, còn cùng Vong Xuyên nói: “Tối hôm qua vốn muốn đi Bộ phủ bắt người, kết quả là đi được nửa đường thì gặp phải Bộ Nghê Thường quần áo. xệch đi vào trong phủ, nếu nàng vẫn là xử nữ ta mới thấy kì quái.”

“Bộ gia tiểu thư lá gan thật lớn.” Vong Xuyên cảm thán: “So với nàng ấy, hài tử Phượng gia vẫn tính là đàng hoàng.”

“Bởi phương diện này nên biết thành thật một chút.” Phượng Vũ Hoành cũng lười phân tích ai là người ước hẹn với Bộ Nghê Thường, bởi vì nàng biết, nha đầu kia không ngốc như thế, sẽ không hẹn hò với một mình Tứ Hoàng tử. Chỉ là không biết sau chuyện này, Tứ Hoàng tử còn cần cái tàn hoa bại liễu như thế này không, nếu hắn vẫn còn muốn thì nàng sẽ tin tưởng một lần nữa về tình yêu, vì nhìn thế nào thì dáng vẻ của Tứ Hoàng tử cũng không phải là rất ưu ái Bộ Nghê Thường. Nàng buông bát đũa xuống, súc miệng, sau đó gọi Vong Xuyên: “Theo ta tới Phượng phủ một chuyến.”

Nàng đi đến cửa lớn Phượng phủ, từ khi Đồng Sinh Hiên đổi thành Huyện chủ phủ, sau khi mở cửa chính, Phượng Vũ Hoành không đi cửa nhỏ bên Liễu viện nữa. 

Quản gia Hà Trung Kỳ của Phượng phủ kỳ thật là bất đắc dĩ, mỗi lần nhìn thấy Phượng Vũ Hoành từ bên ngoài đi vào, hắn đều có cảm giác kích động muốn dập đầu, nhưng không biết nên gọi Nhị tiểu thư hay gọi Huyện chủ. May mà Phượng Vũ Hoành cũng không làm khó

hắn, mỗi lần đều chủ động hỏi thăm hắn một chút, sau đó vội vã đi vào.

Mấy lần trước nàng đến Phượng phủ căn bản là đi tới chỗ lão thái thái, trước là thỉnh an, sau là tới thăm cái eo của lão thái thái một chút.

Nhưng hôm nay, mục tiêu của Phượng Vũ Hoành lại là viện của Trầm Ngư. Chuyện trong kinh thành náo. nhiệt như thế, đương nhiên nàng phải tìm người để chia sẻ một chút.

“Tiểu thư.” Vong Xuyên tiến sát lại bên người Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng nói: “Có nha đầu hẳn là đi báo tin, chỉ là không biết báo cho Phượng tướng hay là báo cho lão thái thái."

Phượng Vũ Hoành cười gẵn: “Tùy các nàng đi. Ta và Trâm Ngư là chị em ruột, ta tìm nàng ấy nói chuyện phiếm, hoặc là hẹn nàng ra ngoài đi dạo phố, đây đều là chuyện rất bình thường, sao vậy? Để xem người nhà họ Phượng còn nói gì không?”

Hai người vừa đi vừa nói, Phượng Trầm Ngư ở viện trước mắt. Có nha đầu đứng ở trước cửa viện, mặt xụ, ủ rũ cúi đầu. Nghe có tiếng bước chân lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa thấy Phượng Vũ Hoành, đầu tiên là sợ, sau đó khẩn trương hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Nhị tiểu thư.” 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, bước chân không ngừng lại: “Tiểu thư nhà các ngươi đang ở đây chứ?”

Nha đầu kia đi chậm ở phía sau, vội vàng nói: “Đại tiểu thư mới từ bên lão gia trở lại, dường như...tâm trạng không tốt lắm.”

Phượng Vũ Hoành nhún vai cười, tâm tình nàng ấy tốt được mới lạ, bây giờ thái độ của Phượng Cẩn Nguyên với Trầm Ngư so với lúc trước là khác biệt một trời một vực, nhưng trước mắt Phượng Trầm Ngư còn phải nịnh bợ người phụ thân này, nhất định trong lòng là đầy oán khí.

“Nhị tiểu thư vẫn muốn đi vào sao?” Tiểu nha đầu thấy Phượng Vũ Hoành đi thẳng đến gian phòng Trầm Ngư, hỏi một câu: “Có thể để cho nô tỳ đi thông báo. trước một tiếng không, bằng không...nhất định là phải chịu đòn.”

Phượng Vũ Hoành dừng bước: “Ngươi đi đi, nên thông báo thế nào thì thông báo thế ấy.”

“Cảm ơn Nhị tiểu thư!” Tiểu nha đầu thở ra một hơi, lúc này mới cẩn thận đi tới trước cửa phòng Phượng Trầm Ngư, khẽ gõ cửa hai lần, nói: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đến thăm ngài.”

Ba.

Bên trong truyền đến âm thanh của đồ sứ rơi xuống, dường như có thứ gì đó trực tiếp ngã trên cửa. 

Lập tức chợt nghe được âm thanh của Ý Lâm vang lên: “Đại tiểu thư thân thể không thoải mái, không tiếp khách.”

Ngoài cửa tiểu nha đầu khó xử nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt, nàng khoát khoát tay, nói với nha đầu kia: “Chức trách của ngươi đã hết, lui ra đi, ta muốn xem thử, thứ nữ của Phượng phủ, có bao nhiêu lá gan mà dám nói không gặp ta.”

Nàng cất bước, dốc sức đẩy cửa phòng ra.

Không ra ngoài dự liệu, một đồ vật bay thẳng tới trước mặt nàng.

Phượng Vũ Hoành không nhúc nhích, chỉ thấy Vong Xuyên bên cạnh nàng nhấc tay phải một cái, chặn vật bay tới, cầm đến trước mặt nhìn, thì ra là bình hoa.

“Xem ra đại tỷ đối với bài biện trong phòng này không hài lòng lắm, ngày khác ta sẽ cùng tổ mẫu thương lượng một chút, xem tổ mẫu có nguyện ý xuất tiền cho đại tỷ đổi một bộ khác không.” Nàng vừa nói vừa nhấc. chân bước vào trong, căn bản không để Ỷ Lâm ngăn cản. “Đại tỷ luôn luẩn quẩn trong phòng không được tốt lắm, bên ngoài trời tuy hơi lạnh, nhưng mặt trời không tệ lắm, không khí cũng tốt, sao không ra ngoài đi dạo?”

Phượng Trầm Ngư nhìn về phía Phượng Vũ Hoành với ánh mắt không bình thường, bên trong là oán hận gần như là bi3n thái, điên cuồng, loại nào cũng hung độc ngay cả Vong Xuyên nhìn mà phải nhíu mày. 

Nhưng Phượng Vũ Hoành không để ý, nàng thậm chí không khách khí tự mình ngồi xuống ghế, đối mặt với Phượng Trầm Ngư: “Đại tỷ, nhìn thấy ta mà không chào. hỏi sao?”

Phượng Trầm Ngư cắn răng nghiến lợi nói: Phượng Vũ Hoành! Ngươi dựa vào cái gì? Tùy ý ra vào phòng ta?”

“Chỉ bằng ta là đích nữ Phượng gia!” Bây giờ nàng rất hài lòng với thân phận này: “Đích nữ a, đại tỷ có ý gì? Biết thân phận này có địa vị như thế nào không?” Thấy Phượng Trầm Ngư không nói tiếng nào, khóe miệng nàng nở nụ cười, tiếp tục nói: “Tỷ muội một nhà, có dòng chính dòng thứ, ta là dòng chính, ngươi đương nhiên là thứ. Vận mệnh thứ nữ như thế nào chứ? Ta nói cho. ngươi biết, thứ nữ xuất giá chỉ có hai loại lựa chọn, một là làm tiểu thiếp cho dòng chính, loại thứ hai là cho con thứ làm chính thất. Hai loại, đại tỷ thích loại nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK