Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Vũ Hoành dẫn Tưởng Dung và bọn nha hoàn lên một chiếc xe ngựa khác, trên đường hồi phủ Tưởng Dung nói câu: “Sao ta luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện?” 

Phượng Vũ Hoành cười vỗ vỗ cánh tay của nàng, an ủi nói: “Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh chẳng qua. Có chuyện chúng ta đón lấy, không phải sợ.”

Tưởng Dung gật đầu, trong bụng trấn định chút, nhưng vẫn có lo lắng, “Nhị tỷ tỷ cẩn thận nhiều hơn một chút, lại không nói Bộ gia, ta cứ cảm thấy đại tỷ tỷ không đúng lắm.”

“Vậy chúng ta coi như nhìn một chút trò hay, xem nàng sẽ dàn dựng được tiết mục đặc sắc đến đâu.” Phượng Vũ Hoành ném câu này xong cũng không thèm nhắc lại, Tưởng Dung cũng có thể nhìn ra chuyện này. làm sao nàng không thể không có cảm giác, Phượng Trầm Ngư ngày ấy giả bộ bệnh bất tỉnh cũng đã không được bình thường, hôm nay bị k1ch thích một màn như thế, chỉ sợ trò hay nàng đang mong đợi rất nhanh sẽ đến thôi.

Xe ngựa chạy chầm chậm đến cửa Phượng phủ, hạ nhân trong phủ đã sớm ở ngoài cửa chuẩn bị nghênh tiếp. Thấy đoàn xe, như ong vỡ tổ mà dâng tới kia chiếc xe ngựa tử đàn, trước đỡ lão thái thái đi ra, sau lại tiếp tay đỡ Trầm Ngư.

Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung cũng được nha hoàn của cả hai người đỡ xuống, chân vừa rơi tiếp đất, chợt nghe được chiếc xe đằng trước bên cạnh truyền đến một tiếng “A” sợ hãi!

Tưởng Dung nhát gan, bị doạ run rẩy toàn thân, lập tức phản ứng kịp: “Là giọng của đại tỷ.” 

Phượng Vũ Hoành cười thầm, thiết nghĩ: Đến rồi!

Quả nhiên, theo tiếng thét chói tai kia, chợt nghe từ trong toa hành khách ra Trầm Ngư mang theo tiếng khóc nức nở hô lên... “Mẫu thân! Mẫu thân ngài không cần đứng trước xe, để Trầm Ngư xuống được không?”

Tưởng Dung bị doạ lui về sau hai bước, bị Phượng Vũ Hoành giữ chặt tay: “Đừng sợ.”

Câu kia của Trầm Ngư cũng dọa lão thái thái hoảng sợ một phen, chợt giật mình cả kinh, lớn tiếng nói: “Chớ có nói bậy!” Một tiếng này lớn đến mức cũng làm cho. chính nàng kinh ngạc, so với việc quát mắng Trầm Ngư, không bằng cho mình thêm can đẩm. Ban ngày gặp quỷ, chuyện này là sao?Thế nhưng Trầm Ngư vẫn không ngừng gào thét, trong chốc lát gọi mẫu thân, trong chốc lát lại gọi lên tổ phụ, nói cái gì... “Trầm Ngư cũng rất nhớ tổ phụ, Trầm Ngư hàng năm cũng sẽ ở từ đường dâng hương cho tổ phụ, tổ phụ ngài không cần tiếp tục lo lắng chuyện trong nhà, trong nhà tất cả đều tốt, tất cả đều tốt!"

“Rốt cuộc ngươi đang nói lung tung cái gì đó?” Lão thái thái thật sự nổi giận. Tổ phụ? Đó chẳng phải phu quân của nàng sao? Chết nhiều năm rồi, sao lại nhắc tới? “Mau đỡ đại tiểu thư xuống!”

Bị lão thái thái khiển trách, bọn nha hoàn nhắm mắt đem Trầm Ngư từ trong toa hành khách mà kéo ra. Đám người mới phát hiện được, bộ dạng của Trầm Ngư sớm đã không còn như trước! 

Xiêm y thì rối loạn, tóc cũng buông xoã rối loạn, đóa bạch hoa trên tóc mai sớm cũng không biết vứt đi nơi nào, thậm chí một chiếc giày cũng rơi mất.

Nha hoàn nhanh chóng dùng áo choàng che chân Trầm Ngư lại, Trầm Ngư lại càng thêm hoang mang sợ hãi: “Tổ phụ! Tổ phụ ngài đừng trách Trầm Ngư, Trầm Ngư cũng rất nhớ người. A! Đừng qua đây! Đừng qua đây...!"

Theo một tiếng gào thét này, Trầm Ngư cứ như người điên, xô đẩy hết đám hạ nhân ra, một mạch chạy thẳng vào trong viện mình.

Lão thái thái giậm chân một cái: “Mau đuổi theo nhìn thử!” Mời đại phu, mau mời đại phu!”

Tưởng Dung nhút nhát hỏi Phượng Vũ Hoành: “Đại tỷ tỷ phải chăng nhìn thấy oan hồn?”

Nàng nhún vai cười, “Chỉ cần trong lòng có tà niệm, thì oan hồn gì cũng sẽ thấy được thôi.”

Nàng vừa nói xong nói, lão thái thái đã đi tới, mặt lo lắng nói: “A Hoành, đại tỷ tỷ ngươi như vậy là làm sao?”

Nàng đáp thẳng thắn: “Trúng tà.” Vừa nói vừa đưa mắt nhìn phương hướng Phượng Trầm Ngư chạy, dần dần dời tầm mắt đặt ở trên người nha hoàn Ỷ Nguyệt đang chạy theo phía sau nàng. Ỷ Nguyệt kia cũng vừa vặn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng nhau, Ỷ Nguyệt thoáng hoảng hốt, chân rối loạn vấp ngã lăn ra. “Hừ!” Nàng phì cười, “Tổ mẫu, bệnh này của đại tỷ chỉ sợ đại phu bình thường tuyệt không thể trị được!”

Lão thái thái sớm đã bị Trầm Ngư dọa cho sợ hãi, lúc này lại nghe lời nói của Vũ Hoành mang theo chút ý vị khác, mạnh mẽ hỏi một câu: “Vậy ngươi có thế trị được không?”

Nàng lắc đầu: “Ta cũng chỉ là một đại phu bình thường, tất nhiên là trị không được.”

“Vậy thì nên làm như thế nào mới tốt? Vậy thì nên như thế nào tốt đây!” Lão thái thái gấp đến ch ảy nước mắt.

Triệu ma ma ở bên cạnh nhắc nhở: “Lão thái thái, vẫn là mau mau phái người đến cửa cung đợi lão gia! Thỉnh lão gia mau chóng hồi phủ, thương lượng một chút xem bệnh cho đại tiểu thư mới đúng.”

Lão thái thái gật đầu liên tục, phân phó hạ nhân: “Các ngươi nhanh đến cửa cung đi đón lão gia, cứ nói trong nhà có việc gấp, để lão gia hạ triều lập tức trở về phủ.”

Bọn hạ nhân vâng lời, lão thái thái không để ý tới việc khác, mang theo Triệu ma ma cùng đuổi theo Trầm Ngư đi vào trong phủ.

Phượng Vũ Hoành lôi kéo tay Tưởng Dung cùng vào phủ, “Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.”

Một đoàn người đuổi mãi đến sân viện của Trầm Ngư, lúc các nàng đi vào, Trầm Ngư đã sớm ru rú trên giường, chăn gấm che đầu, không ngừng run cầm cập.

Lão thái thái đứng ở bên giường không dám tới gần, không ngừng mà hỏi: “Trầm Ngư, rốt cuộc ngươi sao thế này?”

Qua hồi lâu, Trầm Ngư cũng có chút lấy lại bình tỉnh, thử thò đầu ra khỏi chăn, trông vẻ lầm bầm lầu bầu, ánh mắt nhìn chung quanh, nhưng không rơi trên thân bất kỳ người nào, chuyên chọn chỗ không có người nhìn.

Lão thái thái chỉ cảm thấy khắp người phát run, nữ nhân một phòng để nàng cảm thấy âm khí quá nặng, nhanh chóng hỏi thăm: “Người đi mời lão gia về chưa?”

Người dưới bất đắc dĩ: “Lão phu nhân, chỉ sợ hiện tại còn chưa tới cửa cung.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK