Phượng Cẩn Nguyên bị lão thái thái khóc đến đau cả đầu, chỉ muốn khuyên một hai câu, đã thấy Nhậm Tích Phong không biết từ chỗ nào đưa đến một cái chậu than, đặt giữa đường, sau đó hạ nhân lại đưa tới một chồng giấy tiền vàng mã, dùng lửa đốt, ngồi xổm, vừa đốt vừa nhắc: “A Hoành, tỷ muội chúng ta quen nhau mới một thời gian, nhưng không nghĩ duyên phận ấy ngắn ngủi như vậy. Ngươi chỉ biết lần này là hồi ương tế †ổ, cũng không biết là chuyến đi một đi không trở lại. Đường đường là Phượng gia, nhiều hạ nhân như vậy, tự nhiên lại để trạch viện thiêu chết tiểu thư mình? A Hoành, ngươi có chết oan hay không trong lòng ngươi hiểu rõ nhất, nếu thật sự ngươi là bị người ta thiêu chết, ngươi nhớ phải tìm kẻ chủ mưu tính sổ, cho dù làm quỷ, không không thể để bọn họ tiếp tục sống yên ổn!" Nói xong, Nhậm Tích Phong ngẩng đầu, đảo mắt qua Phượng Trầm Ngư trừng mắt nhìn.
Phượng Trầm Ngư thoa gương mặt đen đứng trong đội ngũ, vốn xem náo nhiệt, ai ngờ Nhậm Tích Phong có thể tìm ra nàng, doạ nàng boong boong bước lùi về sau, cứ như thế trốn trong xe ngựa. Bây giờ nàng không cần giả vờ, trải qua một màn như thế, tinh thần của nàng đã không được tốt như trước, chỉ k1ch thích nhỏ đã có thể không chịu đựng được.
Nhậm Tích Phong nhìn bóng lưng nàng trốn đi, hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm ở đó tiếp tục đốt vàng mã.
Mà Phong Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung hai người lại đứng hai bên bắt đầu hất giấy tiền vàng mã, phối hợp với giai điệu của hoa đán, hát một câu các nàng hất một lần.
Bách tính vây xem bắt đầu hướng người nhà họ Phượng chỉ chỉ chỏ chỏ, có nhiều người nghe qua chuyện Phượng gia khe khẽ bàn luận nói: “Vị kia nhị tiểu thư từ nhỏ liền bị Phượng thừa tướng ném tới núi tây bắc, vốn đính cho chết đói, ai ngờ đâu phước lớn mạng lớn, không những không chết còn bình an trở lại.”
Còn có người nói: “Nhị tiểu thư là ngoại tôn nữ của Diêu thần y, bây giờ trong thành vẫn còn Bách Thảo. Đường của nhị tiểu thư.”
“Nói vậy thì, Phượng tướng thực sự mặc kệ chuyện sông chết của Nhị tiểu thư?”
“Rất có khả năng này, Vũ Dương quận chúa cũng nói thế, sao có thể là giả?”
Dân chúng đối Phượng Cẩn Nguyên càng ngày càng xem thường, Phượng Cẩn Nguyên rốt cục không thể nhịn được nữa, hướng Huyền Thiên Ca lớn tiếng chất vấn: “Vũ Dương quận chúa, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”
Huyền Thiên Ca vẫn không để ý đến hắn, đi đến đoàn xe Phượng gia, quét mắt ngang qua, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Hàn thị, cau mày nói: “Trong nhà đang có đại tang lại còn mặc xiêm y viền có hoa, người nhà Phượng gia đồng ý bộ dạng này sao?” Dứt lời, chỉ tay: “Người đâu, xé xiêm y của nàng ấy cho bổn quận chúa!”
Cũng không biết hai tên thị vệ từ chỗ nào xông lên, không nhiều lời, đi thẳng đến Hàn thị, ngay khi Phượng Cẩn Nguyên kêu to dừng tay thì đã nghe tiếng khóc của Hàn thị oa oa kêu lên, ống tay áo cùng với góc quần có đường viền hoa hoàn toàn bị xé.
Thị vệ nâng đám vải vừa kéo dâng lên trước mặt Huyền Thiên Ca: “Quận chúa!”
Huyền Thiên Ca gật đầu: “Cất kỹ những thứ này, sau này nếu Phượng tướng muốn thượng cáo, chúng ta cũng còn bằng chứng."
Phượng Cẩn Nguyên tức giận tới mức không thở được, liền hướng Huyền Thiên Ca gật đầu: “Được, bổn tướng nhất định phải xin hoàng thượng phân xử! Không thể bởi vì người là quận chúa thì có thể sỉ nhục mệnh quan triều đình!”
Huyền Thiên Ca sao có thể sợ, hất cằm, cũng lớn tiếng đáp: “Ngươi đi tố cáo đi! Nói với Hoàng bá bá là ngươi thiêu chết con dâu tương lai của hän, để Hoàng bá bá cho người điều tra chân tướng! Đương nhiên, bổn quận chúa cũng sẽ phái người đi Phượng Đồng huyện điều tra! Phượng Cẩn Nguyên, ngươi có thấy hổ thẹn hay không trong lòng ngươi tự biết, nếu quả thật để chúng ta †ra ra manh mối, ngươi cẩn thận cửu ca dùng một ngọn đuốc thiêu rụi cả Phượng phủ, mang tất cả người Phượng gia đem chôn cũng A Hoành!”
Nàng hung hăng ném lại một câu như vậy, cùng lúc đó, Nhậm Tích Phong đốt xong giấy tiên vàng mã, Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung cũng hất xong tiền giấy. Một lần nữa tất cả trở về bên cạnh Huyền Thiên Ca, chợt nghe Huyền Thiên Ca ra lệnh: “Chúng ta đi"
Phượng Cẩn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ cuối cùng không làm khó nữa, cứ làm ầm ï như vậy hắn thật không biết nên kết thúc thế nào.
Còn chưa đi xa lại nghe Huyền Thiên Ca cao giọng hô: “Các ngươi tiếp tục hát cho ta, cũng tiếp tục đàn, Phượn gia muốn vào thành cũng không cần ngăn cản, tất cả đi theo phía sau cho ta, nhất định phải theo đến Phượng phủ, hát đến khi nào mặt trười lặn, tiền thưởng gấp đôi!”
Một câu nói của Huyền Thiên Ca, lão thái thái chỉ cảm thấy trong cổ họng ngai ngái, huyết khí dâng lên. Nàng gắt gao che miệng nén bụm máu này trở về, nhưng cũng nghẹn mặt đỏ bừng, huyết áp thoáng cái xông lên đầu.
Triệu ma ma bị doạ mau chóng tìm thuốc cho nàng, lão thái thái uống thuốc thì càng nhớ nhung Phượng Vũ Hoành, không khỏi gào khóc lần nữa.
Phượng Trầm Ngư ngồi trong xe ngựa, nghe bên ngoài truyền tới tiếng khóc của lão thái thái, tức giận gần như cắn nát một cái răng bạc. Theo bản năng giơ tay muốn đánh nha hoàn bên người, vừa giơ tay lên mới phát hiện, vốn chẳng có ai bên cạnh để nàng phát ti3t. Chuyến này, nàng dắt theo Ỷ Nguyệt, bây giờ Ỷ Nguyệt chết rồi, hiện tại bên người nàng là ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên.
Ám vệ ấy nhìn ra tâm tư của Phượng Trầm Ngư, trong lòng cười thầm, khinh thường liếc nàng một cái, quay mặt qua chỗ khác.
Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái khóc không ngừng, không còn cách nào chỉ đành tiến lên an ủi, lúc hắn đến, lão thái thái lại không khóc tiếp, nhưng lại thoáng nhớ đến chuyện Huyền Thiên Ca xé quân áo Hàn thị.
Lại lập tức nghiêng đầu, Hàn thị còn đang đứng tại chỗ vừa khóc vừa lau nước mắt, cổ áo bị người ta xé cũng không biết che đi, cứ như thế mà hở rộng. Trong đám người vây xem, có ánh mắt không thành thật sớm đã ngắm tới trong cổ áo, thậm chí còn thấy có nam nhân nhìn nằng nuốt nước miếng.
Danh Sách Chương: