Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta cho là hợp tình hợp lý thế nhưng lão Thiên gia không cho rằng như thế." Lão thái thái tự mình phan tích nói: “Trước đây ta cứ suy nghĩ Hoàng thượng sao lại đối tốt như vậy với A Hoành? Chuyện năm đó liên quan đến Diêu gia cũng dần buông xuống. Bây giờ xem ra đã nghĩ thông, sợ là cũng vì chân Cửu điện hạ. Hoàng thượng cho rằng y thuật của A Hoành cao minh, trong cậy nàng có thể chữa khỏi cho Cửu điện hạ, mới ưu ái nàng đến vậy. Nhưng hôm nay... Haiz!” Nàng lại thở dài: “Chỉ sợ ngày tháng tốt lành của A Hoành sắp chấm dứt.”

Triệu ma ma giật mình: “Không phải chứ?”.

“Sao sẽ không?” Lão thái thái cảm thấy mình phân tích hợp tình, hợp lý: “Hoàng thượng luôn sủng ái Cửu điện hạ, tuy nói ngày trước có tin đồn nói Cửu điện hạ sợ là đoạn tuyệt tôn tử nhưng qua rất lâu, Hoàng thượng nhìn như vẫn chưa tuyệt vọng. Nếu như A Hoành chữa lành chân cho Cửu điện hạ, không chừng quân vị vẫn là của hắn, chuyện đoạn tuyệt tôn tử chỉ là lời đồn lung †ung. Nhưng hiện tại chân không chữa được, chỉ sợ là †âm tình của Hoàng thượng cũng sẽ bớt đi thôi.”

Triệu ma ma nghe thế cũng phát run khắp người. Nếu đúng như lão thái thái suy nghĩ vậy, chỉ sợ Phượng phủ cũng phải gặp chuyện.

“Lão thái thái.” Nàng run rẩy hỏi: “Vậy chúng ta phải chăng cũng nên làm chút chuyện trước sao?”.

Lão thái thái suy nghĩ một lát, nói: “Không vội, chờ. ngày mai A Hoành tiến cung trở lại hẳn nói.”

Phượng phủ có một gian Phật đường thật lớn, xây ở phía sau hậu viện Kim Ngọc, đây là lúc trước Thẩm thị cho người dựng lên lúc đó.

Kỳ thật Phật đường kia từ lúc xây đến giờ bà cũng chẳng tiến vào mấy lần, chẳng qua là thấy trong phủ người khác có nên cung muốn xây theo.

Nói đến, không viện của lão thái thái cũng có một tiểu Phật đường, lúc Thẩm thị mới xây có đánh chết Phấn Đại cũng không vào. Đặc biệt sau khi Thẩm thị qua đời, lại càng không có người sử dụng tới, sau này bọn hạ nhân cũng không vào quét tước, nói là Phật đưuòng trong đại trạch viện nhưng cũng không khác miếu đổ nát ngoài thành là mấy, mạng nhện bám đầy.

Lão thái thái phạt Phấn Đại quỳ Phật đường, bọn hạ nhân nghĩ đến nghĩ lui cũng không thể đưa nàng đến Phật đường nhỏ trong Thư Nhã viện, cũng chỉ có thể đưa đến đại Phật đường ở Kim Ngọc viện. Phấn Đại vừa thấy hướng này là hướng của Kim Ngọc viện, lập tức khóc rống nói cái gì cũng không chịu đi qua.

Nàng một tiểu cô nương mười tuổi sao có thể giãy khỏi người lớn, rõ ràng là bị bọn hạ nhân kéo về bên kia.

Lúc các nàng đến đó, cửa viện Kim Ngọc đang có một người đứng chấp tay, mặt hướng vào trong, thân hình cô đơn.

Phấn Đại mi tâm hơi động, lập tức nhận ra người ấy, mở miệng liền hô: “Biểu ca! Thẩm Thanh biểu ca!”

Người đứng trước cửa viện chính là Thẩm Thanh, nghe có người gọi hắn, nhanh chsong xoay người lại, nhìn thấy Phấn Đại bị hạ nhân kéo như vậy, nhất thời kinh hãi —— “Tứ tiểu thư, như thế này là thế nào? Đám hạ nhân các người sao lại đối xử như thế với Tứ tiểu thư?”

Hai hạ nhân kia đối với Thẩm Thanh tuy khách khí nhưng cũng không tôn trọng nhiều, chỉ trình tự hóa mà đáp câu hỏi của hắn: “Tiểu nhân phụng lệnh của lão thái thái, mang Tứ tiểu thư đến Phật đường.”

“Biểu ca! Biểu ca! Là Phượng Vũ Hoành hại ta!” Phấn Đại thấy hai hạ nhân đáp lại Thẩm Thanh như chân vẫn tiến về phía trước, mắt thấy sắp vào viện, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Phượng Vũ Hoành không chỉ hại ta, mà còn hại cả Đại tỷ nữa! Cuộc sống bây giờ của Đại tỷ trong phủ không tốt ~ biểu ca! Huynh nhất định phải giúp Đại tỷ!”

Tiếng la càng ngày càng xa, hai hạ nhân kia đã kéo. Phấn Đại vào viện, hai ba bước công phu đi qua hành lang uốn khúc đã không thấy đâu.

Cuộc sống của Trầm Ngư tại Phượng phủ trải qua như thế nào, hắn cũng xem như tận mắt nhìn thấy, bây giờ cả Tứ tiểu thư còn có thể bị hạ nhân đối xử như vậy, biểu muội Trầm Ngư mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm sẽ có bao nhiêu khổ cực chứ? Từ dòng đích nữ bị biếm thành thứ nữ, loại đau xót này, một người yếu đuối như thế sao có thể chịu được?

'Thẩm Thanh nghĩ đến nghĩ lui, quyết định hướng Thư Nhã viện đi một chuyến, hiện tại cô cô mất, biểu đệ cũng không còn (ai còn nhớ Phượng Tử Hạo không?), Trầm Ngư cô linh một mình, hẳn thân là biểu ca nếu còn không ra mặt, không biết Trầm Ngư sẽ bị người khác bắt nạt thê thảm như thế nào?

Nghĩ là làm, Thẩm Thanh không do dự nữa, liền nhanh chân hướng Thư Nha viện đi tới.

Lúc hắn đến đó, lão thái thái đang ngồi trong sảnh đường nhìn chén tổ yến đến phát sầu. Thứ này vốn là thứ bà thích nhất nhưng hôm nay lại nuốt không trôi, trong lòng có vướng mắc, dù thế nào cũng không giải được.

Nha đầu bên ngoài vào báo lại, nói là biểu thiếu gia Trầm gia đến bái kiến. Lão thái thái còn chưa kịp phản ứng, Triệu ma ma nhắc nhở một câu: “Thẩm thiếu gia mà lão gia phân phó chúng ta quan tâm đ ến.”

Lão thái thái lúc này mới nghe rõ, nhưng cau mày hỏi ngược lại: “Hän đến đây làm gì? Không phải chỉ cần lo đọc sách thôi à?”

Triệu ma ma nói: “Người đã ở bên ngoài, không bằng gọi vào hỏi thế nào.”

Lão thái thái gật đầu: “Vậy cho hắn đi vào thôi.”

Lúc này Thẩm Thanh mới được cho vào. Lão thái thái đối với người nhà họ Thẩm luôn không có sắc mặt tốt, tuy nói Thẩm Thanh này cũng Phượng Cẩn Nguyên gần gũi không ít, nhưng dù sao hắn vẫn là họ Thẩm, luôn khiên người khác chán ghét.

Thẩm Thanh rất biết lễ nghỉ, làm đại lễ với lão thái thái, sau khi đứng dậy mới nói: “Thẩm Thanh nhiều ngày chưa tới thỉnh an lão thái thái, thỉnh lão thái thái thứ tội.”

Lão thái thái khoát tay: “Ngươi không cần cả ngày đến thỉnh an, chuyện thỉnh an là bổn phần của con cháu Phượng gia, đối với Thẩm gia các ngươi không liên quan.”

Thẩm Thanh trên mặt lộ ra mấy phân xầu hổ, liên quan đến ân oán của Thẩm gia và Phượng gia, hắn cũng nghe nói ít nhiều nhưng lại không nghĩ lão thái thái ngay cả mặt mũi cũng không muốn cho, hận Thẩm gia đến mức độ như thế này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK