Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng kinh hãi.

Nàng đến thời đại này lâu như vậy, sao có thể chưa nghe đến đế sư Diệp Vinh. Đó là một người văn võ toàn tài, cho dù tuổi già, nhưng thân thể xương cốt lại cường tráng mà các tráng niên ba mươi không thể đuổi kịp hẳn. Đương kim Hoàng Thượng tôn hắn làm sư phụ, trong thiên hạ có bao nhiêu thư viện đều thờ pho tượng Diệp. Vinh. Có thể được Diệp Vinh thu nhận đồ đệ, đối với Tử Duệ mà nói đúng là tạo hoá của trời!

Diêu thị không để ý sự ngăn cản của Huyền Thiên Ca, kiên quyết kéo Tử Duệ dập đầu ba cái với Huyền Thiên Ca. Phượng Vũ Hoành cũng đi lên phía trước, nhìn Huyền Thiên Ca, từ tận đáy lòng nói: “Đa tạ.”

Lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên cũng đi theo dập đầu, mặc kệ Tử Duệ là con trai trưởng hay là con vợ kế, Phượng gia có một đệ tử của Diệp đế sư, vậy ở trước. mặt đương kim Thánh Thượng cũng sẽ có vài phần thể diện. Phải biết rằng, cả đời Diệp Vinh cho tới giờ chỉ có một đệ tử duy nhất, đó là Hoàng Thượng! Phượng Tử Duệ, từ nay về sau hắn chân chính là sư đệ của Hoàng Thượng, không ai có thể với tới.

Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên bốc hoả, chỉ nói năm đó Diêu gia gặp chuyện không may, Diệp gia chưa †ừng giúp đỡ, nay lại nhận Tử Duệ, vậy là đang tuyên cáo. với thiên hạ Diệp gia và Diêu gia ân chưa đoạn, nghĩa không đứt, cũng nói cho đương kim Thánh Thượng biết, đó là thái độ của Diệp gia! 

Lão thái thái bỗng nhiên sinh ra một ý, nay Thẩm thị đã chết, nếu Diêu thị trở về vị trí chủ mẫu, đối với Phượng gia mà nói, cũng không sai.

Huyền Thiên Ca nhìn thoáng qua mọi người, lại mở miệng lần nữa: “Về phần ân điển thứ hai...” Nàng bước. lên phía trước, kéo tay Diêu thị, “Diêu di, phụ hoàng ta nói, người Diêu gia được tham gia thi Hương.”

“Thật sao?” Tin tức này ngay cả Diêu thị cũng không dám tin. Diêu gia đã đăc tội lớn như vậy, thế nên nàng mới bị Phượng phủ đuổi ra đường ngay trong đêm, sớm nghĩ đến nhà mẹ đẻ không có ngày xoay người, lại không nghĩ rằng vẫn có thể cho tiểu bối cơ hội tham gia khoa khảo.

“Dĩ nhiên là thật.” Huyền Thiên Ca cười nói với nàng: “Phụ hoàng đem riêng tin tức này nói cho ta biết, để ta nói cho Diêu di vui một chút, về phân Hoang Châu bên kia, sáng nay Thánh chỉ đã phát xuống.” Huyền Thiên Ca vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên: “Tuy nói ân điển này không liên quan trực tiếp với Phượng gia, nhưng có phải, Phượng đại nhân cũng nên cao hứng vì Diêu gia chứ!”

Trong đầu Phượng Cẩn Nguyên loạn rồi, trong lúc nhất thời thực sự có điểm nghĩ không ra, vì sao chuyện đã ba năm, cục diện nhưng lại biến đổi thành như hôm nay?

Phượng Tử Duệ có thể được đế sư Diệp Vinh thu nhận, con cháu Diêu gia ngay cả khoa khảo cũng có thể tham gia, đây là muốn làm gì? Diêu gia muốn xoay người sao?

Hắn thu hồi tâm tư, nhanh chóng đáp lại lời Huyền Thiên Ca: “Thần dĩ nhiên là cao hứng, đa tạ quận chúa đã chuyển đạt, thần chắc chắn sẽ tiến cung tạ ơn Hoàng Thượng.” Huyền Thiên Ca gật đầu, “Tỷ muội chúng ta cũng ở lại lâu rồi, sẽ không quấy rầy thêm nữa. Hôm nay bọn tỷ muội mang đến tặng lão phu nhân chút hạ lễ, đều là nữ hài tử, chắc là Phượng đại nhân cũng sẽ không trách tội.”

Phượng Cẩn Nguyên nói: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy chúng ta không ở lại lâu.” Nàng gật đầu với Phượng Vũ Hoành, rồi dẫn vị tỷ muội rời đi, hạ nhân bên ngoài lại giương giọng thông báo: “Tương vương điện hạ đến!”

Thông báo cứ liên tiếp vang lên trong Phượng phủ, Phượng Cẩn Nguyên là đại quan nhất phẩm, người đến thăm viếng đều là người có uy tín danh sự, người nào tới cũng phải thông báo. Nhưng tam hoàng tử khác với những người khác, hắn có thể đến, đối với Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái vô cùng cảm kích mà nói, đó là sự coi trọng.

Trầm Ngư nghe thấy tin tức Tương vương đến phủ, trong lòng xoăn lại.

Người này đối với nàng mà nói, là tương lai của nàng, là người nàng sẽ kết hôn, cùng nàng sống cả đời. Nhưng đến bây giờ hình dáng Tương vương cao thấp thế nào nàng cũng không biết, đầu óc toàn khuôn mặt của Thuần vương.

Tương vương giá lâm, mọi người lại ở trong viện nghênh đón lần nữa, trừ Huyền Thiên Ca còn đứng bên ngoài, những người khác đều quỳ trên đất.

Huyền Thiên Ca nhìn người Phượng gia liền cảm thấy bưồn cười, nàng sao có thể không biết Phượng Cẩn Nguyên có tâm tư này, chỉ là tam ca nàng...

“Đầu đứng lên đi!” Đang suy nghĩ, Huyền Thiên Dạ tới gần, khoát tay, để mọi người Phượng phủ đứng lên.

Huyền Thiên Ca phất tay cùng hắn chào hỏi: “Tam ca.”

Huyền Thiên Dạ gật đầu, “Thiên Ca cũng lúc còn nhỏ, hay đến Phượng phủ chơi. Vài ngày trước tam ca đã phái người mang theo chút hoa quả phương Nam, đi về gọi người đưa vào phủ đi.”

“Đa tạ tam ca, Thiên Ca thích nhất là hoa quả phương Nam.”

Hai huynh muội hàn huyên một lúc, Huyền Thiên Ca dẫn theo mấy người cáo từ rời đi, Huyền Thiên Dạ đi vào linh đường thắp hương, ánh mắt dừng trên người Trầm Ngư hồi lâu.

Trầm Ngư bị hắn nhìn không dám nhìn thẳng, lại cũng không có cảm giác tim đập mạnh.

Người Huyền gia đều có bộ dạng đẹp, cho dù là cửu hoàng tử bị huỷ dung, khí độ vẫn bất phàm.

Nhưng Huyền Thiên Dạ này, Trầm Ngư lại thực sự không cảm thấy hắn sao xuất chúng. Dáng người, tướng mạo, thế nào cũng thấy không có gì đặc biệt, chỉ là gương mặt lạnh luôn giương ra kia, làm cho hắn có vài phần uy nghiêm.

Lại nghĩ tới thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa, chỉ cảm thấy đó mới là nam tử tốt nhất trên đời, có khí độ nho nhã, có nụ cười ướt át, âm thanh nói chuyện như gió xuân phả vào mặt, làm người ta không tự giác muốn thân cận.

Ánh mắt Huyền Thiên Dạ vẫn còn dừng ở chỗ Trầm Ngư, còn suy nghĩ của nàng đều không biết đã bay đi đâu rồi.

Chợt nghe Huyền Thiên Dạ thét lớn một tiếng, phất tay áo xoay người rời đi. Lão thái thái một lòng đi theo, nhanh chóng nháy mắt với Phượng Cẩn Nguyên để hắn †ự mình đi tiễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK