Tất cả mọi người hít sâu một hơi, hồi lâu chưa thở ra, cho đến khi làm bản thân nghẹn chết, cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay.
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay như sấm dậy, Thiên Vũ đại đế không ngớt lời khen ngợi: “Hay! Hay! Hay!” Ba chữ hay, giống Vân phi lúc trước, làm Phượng Vũ Hoành tuyệt đối khẳng định.
Phượng Vũ Hoành xoay người nhìn Huyền Thiên Minh, chỉ thấy người nọ giơ ngón tay cái về phía nàng. Nàng đắc ý vài phần, có thể được người mình thích thừa nhận, đó là cảm giác không thể biểu đạt bằng vui sướng nhất.
Nàng vận khí công khôi phục một chút, bình thường bắn cung trăm bước khẳng định không thể được, chỉ có thể dùng phương pháp đã học được khi huấn luyện ở kiếp trước. Tuy coi như là dùng mưu, khi bắt đầu thi triển cũng cực kỳ k1ch thích.
Trên sân, thị vệ sớm đã chạy đến bên cạnh bia ngắm, dứt khoát đưa bia ngắm kia dâng đến trước mặt Thiên Vũ đại đế, “Hoàng thượng mời xem, tiểu thư Phượng gia bay qua trăm bước, ngắm trúng hồng tâm.”
Thiên Vũ đại đế nhiều năm mới thấy nụ cười khoa trương như vậy, đêm nay là vì Phượng Vũ Hoành, chỉ thấy hắn liên tiếp gật đầu, sau đó ngoắc Phượng Vũ Hoành: “Nha đầu, lại đây.”
Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đi qua, quỳ gối xuống: “Dân nữ Phượng Vũ Hoành khấu kiến Hoàng thượng.”
Thiên Vũ đế vui vẻ đến nỗi miệng không ngừng cười, tự mình tiến lên nâng người dậy, sau đó nhìn chằm chằm một lát, lại nói: “Sao lại xưng dân nữ? Con là vợ của Minh nhỉ trẫm, mặc dù chưa qua cửa, nhưng sớm muộn gì cũng là người một nhà. Nghe nói con đã gọi Vân phi là mẫu phi, cũng gọi Hoa nhỉ là thất ca, vậy cứ gọi trầm là phụ hoàng!”
Chúng khách mời hôm nay đến nhất trí cho rằng đầu óc mình không đủ dùng, lượng tin tức đặc sắc quá lớn không thể mở rộng thêm! Hoàng đế Đại Thuận từ khi nào lại trở nên bình dị gân gũi như vậy? Không phải hắn hay nổi giận sao? Không phải hắn hỉ nộ vô thường sao? Không phải hắn sát phạt quyết đoán lãnh huyết vô tình sao? Vì sao buổi tối hôm nay lại đảo điên hoàn toàn như thế?
Đương nhiên, người ghen tị nhất là Bộ Nghê Thường! Cùng là con dâu chưa qua cửa, Hoàng thượng chỉ cho Phượng Vũ Hoành gọi hắn là phụ hoàng, cũng chưa nhìn mình một cái. Mắt tà của nàng trừng nhìn tứ hoàng tử, trong mắt lộ ra một câu nghỉ vấn: Đây là ý gì?
Tứ hoàng tử dĩ nhiên không có khả năng giải thích nghi hoặc của nàng, đừng nói Bộ Nghê Thường không biết, ngay cả hắn là con cũng không biết. Nhưng mà, cho tới giờ Hoàng thượng đều quan tâm lão cửu, từ nhỏ đến lớn, lão cửu muốn gì chả có? Nghĩ đi nghĩ lại, có thể quật chết quý phi, ngay cả mắng phụ hoàng cũng chưa mắng một câu, hắn là tiền lệ, cũng không biết có gì kỳ lạ.
Mà Phượng Vũ Hoành khuôn mặt đang mỉm cười nhìn về phía Thiên Vũ đế, bộ dáng nhu thuận, so với phong thái hiên ngang trên sân vừa rồi như hai người, giờ khắc này, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, khi nghe được trưởng bối thừa nhận mình, hiện ra khuôn mặt vui vẻ lại thẹn thùng, nụ cười mang theo vài phần kiêu ngạo.Phượng Vũ Hoành quỳ xuống dập đầu, nói: “Con dâu tạ long ân phụ hoàng.”
Cùng lúc đó, trong đám người có một người đi ra, chính là Tả tướng Phượng Cẩn Nguyên.
Nữ nhi nhận được đại ân như thế, hắn là phụ thân, nếu có ở đây, nào có đạo lí không cùng tạ ơn. Vì thế nhanh chóng cũng quỳ trên, đầu nặng nề: “Thần tạ long ân Thánh thượng.”
Thiên Vũ đại đế gật đầu, lại nhìn Phượng Cẩn Nguyên hỏi: “Cháu ngoại của Diêu lão nhân, trẫm nhớ là chính nữ Phượng gia các ngươi mà nhỉ? Cung yến mấy năm nay đều không có chính nữ Phượng gia tiến cung, trẫm vốn tưởng Phượng ái khanh không xem trọng những thứ này, nhưng hôm nay xem ra, là trãm hiểu lầm Phượng tướng. Nữ nhỉ tốt như vậy nên cất đi, đỡ phải có người xem mặt, cùng Minh nhi của trẫm cướp con dâu.”
Một câu, làm Phượng Cẩn Nguyên đang quỳ trên mặt đất hiện lên khuôn mặt già nua đỏ bừng, một lát sau lại trắng bệch.
Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì, chuyện ba năm trước đây rõ ràng trong cung đã làm khó dễ lưu đày Diêu gia, một đêm hắn đã tỏ thái độ, Hoàng thượng còn rất cao hứng, nhưng hôm nay hình như đã đem chuyện ba năm trước hoàn toàn quên, sao có thể... trợn mắt nói dối chứ?
Không chỉ Phượng Cẩn Nguyên nóng nảy, Phượng Trầm Ngư đứng sau Thanh Nhạc cũng sắp hỏng rồi. Chính nữ, hai chữ này chính là đánh vào mặt nàng! Nàng đường đường là chính nữ lại bôi đen mặt giả dạng nô tỳ trà trộn vào cung, nhưng Phượng Vũ Hoành rõ ràng là thứ nữ, mà mọi người cố tình nhỡ rõ nàng ta là chính nữ ban đầu, vậy Trầm Ngư nàng rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng nàng hận ý cuồn cuộn, cắn răng hỏi Thanh Nhạc: “Chuyện chúng ta chuẩn bị, rốt cuộc có thành công không?”
Thanh Nhạc cũng hận Phượng Vũ Hoành, đặc biệt nhìn một đầu tóc của các cô nương, nàng càng hận. Vì thế cùng nghiến răng nghiến lợi nói với Trầm Ngư: “Phải thành công.”
Danh Sách Chương: