Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Thiên Hoa được mời đến Đồng Sinh Hiên của Phượng Vũ Hoành, Vong Xuyên Hoàng Tuyền mời hắn đến sảnh đường ngồi đợi, Phượng Vũ Hoành mang theo cái hộp gỗ ấy đi vào dược thất.

Rèm cửa sổ trong dược thất rèm quanh năm đều được che lại, bởi vì nàng nói dược liệu trong phòng cần khuất sáng, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là để nàng có thể vào trong phòng thuốc không gian bất cứ lúc nào. Người của Đồng Sinh Hiên đã quen với thói quen này của nàng, chỉ cân nàng vừa vào dược thất thì sẽ không có người quấy rầy, trừ phi có chuyện gấp, bằng không Phượng Vũ Hoành ở bên trong cam đoan tuyệt đối không ra.

Trong phòng thuốc không gian có một bộ thiết bị kiểm nghiệm, nàng làm quân y nhiều năm như vậy, đã chữa cho người sống cũng như đã nghiệm qua người chết, tuy nói nàng không phải là pháp y, nhưng đối với giải phẫu và giám định thi thể không thể không biết.

Nàng giằng co gần một canh giờ với xác mèo con, giám định các bộ phận thân thể bằng máy móc khoa học hiện đại, cuối cùng Phượng Vũ Hoành cũng có kết luận.

Đúng thật là ngón tay ấy của Bộ Nghê Thường có vấn đề!

Điều nàng kinh ngạc chính là loại độc Bánh Bao. trúng và loại mê dược lúc trước nàng trúng phải hoàn †oàn giống nhau. 

'Tay nàng nắm thành quyền, vẫn đang suy đoán người cung cấp dược cho Phượng Trầm Ngư cùng Phượng Tử Hạo là ai, bây giờ nàng đã biết được đáp án. Nếu là Bộ Nghê Thường thì cũng dễ hiểu. Hơn nữa động cơ gây án với Bánh Bao cũng có, Phượng Vũ Hoành có thể khẳng định Bộ Nghê Thường giấu độc trong móng tay rồi tiến cung, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia chỉ sợ Bộ Nghê Thường sẽ xuống tay với nàng.

Nàng vuốt v e thi thể Bánh Bao, tên tiểu tử này thay nàng chắn một kiếp nhưng lại bỏ mạng của mình.

Bộ Nghê Thường, nợ máu phải trả bằng máu, không biết đạo lý này nàng ta có hiểu không.

Rốt cục cũng đi ra khỏi dược thất, Huyền Thiên Hoa vẫn đang ngồi trên ghế trong sảnh đường uống tra. Phượng Vũ Hoành liền đưa chiếc hộp kia cho hắn, nói: “Chôn ở trong cung đi, phụ hoàng chắc chắn cũng muốn như vậy.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, hỏi nàng: “Có điều tra được nguyên nhân không?”

lgón tay của Bộ Nghê Thường ngày hôm đó có vấn đề." Nàng đem kết quả kiểm nghiệm nói với Huyền Thiên Hoa.

Huyền Thiên Hoa nghe được nhíu chặt mày: “Nói vậy thì, chuyện ở Phượng Đồng huyện Bộ Nghê Thường cũng có tham dự. Bánh Bao chết, phụ hoàng nhất định sẽ truy cứu, nếu muội muốn tự mình động thủ, ta có thể giúp muội. Chỉ là nếu muốn nhổ tận gốc Bộ gia thì bây giờ chưa phải lúc, Bộ Thông còn ở bên ngoài.” Hắn phân tích tình hình cho Phượng Vũ Hoành nghe.

Phượng Vũ Hoành cũng hiểu rõ đạo lý này, chuyện của Bộ Thông trong lòng nàng cũng có tính toán, hiển nhiên phải biết Hoàng thượng không thể bỏ mặc con cá lớn Bộ gia nên không thể động tay động chân ở bên ngoài. “Muội chỉ muốn Bộ Nghê Thường.” Nàng ra quyết định.

Huyền Thiên Hoa gật đầu: “Được, vậy thì muội phải bảo trọng, có việc thì đến Thuần vương phủ tìm ta.” Hắn không lưu lại thêm nữa, mang theo hộp gỗ rồi rời đi.

Phượng Vũ Hoành đi theo ra ngoài, vội vã hỏi một tiếng: “Thất ca, Huyền Thiên Minh lúc nào có thể trở về?”

Hắn dừng bước, quay đầu nói: “Cái này không nói trước được.”

“A” Nàng có chút mất mát: “Không có chuyện gì, Thất ca cũng nên trở về rồi, đi đường cẩn thận.”

Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, trên mặt mang theo ý. nhàn nhạt, quay người đi ra sân.

Phượng Vũ Hoành kéo tay Vong Xuyên: “Ta cứ cảm thấy Thất ca hôm nay không giống mọi khi.”

'Vong Xuyên nghĩ một lát, bất chợt “A... “ một tiếng: “Có khi nào là việc kia?”

“Có chuyện gì vậy?” Nàng kỳ quái hỏi. 

“Ngày giỗ thân mẫu của Thất điện hạ ngay ngày đông, cụ thể là ngày nào nô tỳ cũng không nhớ, nói chung hàng năm trong ngày mùa đông Thất điện hạ sẽ đi tế bái thân mẫu.”

“Trách không được." Nàng cuối cùng cũng rõ vì sao hôm nay cảm thấy nhìn Huyền Thiên Hoa có phần cô đơn, nghĩ đến mấy ngày nữa là đến ngày giỗ rồi.

Buổi tối hôm đó, Phượng Vũ Hoành mang theo Ban Tẩu chuồn ra khỏi Huyện chủ phủ, chạy thẳng tới phủ Bộ gia.

Ban Tẩu từ trước đến giờ ghét bỏ Phượng Vũ Hoành không dùng kinh công, nhưng hắn cũng rất phối hợp với tốc độ của nàng, rõ ràng là có thể chạy sao cứ phải đi chậm, quả thật khó chịu. “Chủ tử, nếu người thật sự không thể đi nhanh, ta cõng người cũng được.”

Phượng Vũ Hoành đưa tay ngăn cánh tay của Ban 'Tẩu, nói với hắn: “Vậy ngươi mang ta theo chạy hai bước.” Ban Tẩu thử mấy lần, phát hiện có thể, trong lòng tốt lên không ít.

Khinh công so với đi bộ, tốc độ nhanh hơn không ít, hai người một đường chạy thẳng tới con hẻm thông với Bộ gia. Ban Tẩu đột nhiên chậm lại.

Phượng Vũ Hoành không hỏi hắn nguyên nhân, nàng biết Ban Tẩu sẽ không vô duyên vô cớ dừng lại, lúc này chính nàng cũng nghe được một số động tĩnh truyền đến. 

Hai người †ìm một góc khuất ẩn thân, lại nhìn trên phố, thấy lại có hai nữ tử vội vội vàng vàng đi về phía bên này, vừa đi vừa nhìn bốn phía, rõ ràng cảnh giác động tĩnh bốn phía, chỉ lo bị người khác phát hiện.

Phượng Vũ Hoành mừng rỡ, bởi vì nàng nhận ra hai người kia chính là Bộ Nghê Thường cùng nha hoàn của nàng.

Nàng giật nhẹ Ban Tẩu: “Chà! Ngươi đoán xem Bộ Nghê Thường này nửa đêm canh ba ra ngoài phủ làm gì?”

Ban Tẩu lắc đầu: “Sao thuộc hạ biết được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK