Mục lục
Thần Y Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng hai người vừa mới đi qua hành lang gấp

khúc, chưa đi ra khỏi phạm vi của Kim Ngọc viện, chỉ thấy nghênh đón là một tiểu nha đầu vội vã chạy tới bên này, vừa thấy Kim Trân, thở ra một hơi dài, nói lớn: “May. mà đến kịp.” Sau đó liếc Tôn ma ma một cái, lại túm lấy Kim Trân bên cạnh.

Trước đó chén thuốc kia đưa đến Liễu viên lúc có mặt Tôn ma ma, lúc này có thể nhận thấy, đây đúng là nha đầu hầu hạ Khách Khanh đại phu ở Khách viện, cũng là người đem bát thuốc tráng dương đến Liễu viên.

Kim Trân đương nhiên không xa lạ gì nha đầu kia, thấy nàng vội tới tìm, trong lòng có chút bộp chộp, “Xảy. ra chuyện gì?”

Nha đầu kia nghiêng thân mình, ngăn trở trước tâm mắt Tôn ma ma, mới lấy ra một thứ rồi đưa cho Kim Trân: “Vừa rồi có người đem thứ này đặt trước cửa Hứa đại phu, Hứa đại phu để ta mang qua đây cho cô nương, thỉnh cô nương giúp phân biệt, chắc là có chuyện gì đó.”

Kim Trân cầm trong tay, tuy thứ này vẫn được dùng vải bông bao bọc, nhưng trong lòng nàng lại có những tiếng bùm bùm không ngừng, chỉ sợ là chuyện xấu.

Nhanh chóng mở bọc bên ngoài ra, liếc mắt một cái, đầu “ông” một tiếng nổ tung... là giày của nàng.

Chỉ có một chiếc!

“Người nào đưa tới?” Nàng nói mà thanh âm đều run rẩy, khuôn mặt vốn hồng nhuận sáng bóng, tức khắc đã trắng bệch, tay nắm chặt chiếc giày và khuy áo, các đốt ngón tay đều nổi trắng.

“Không biết.” Tiểu nha đầu lắc đầu, “Chỉ để lại trước cửa Hứa tiên sinh, nhưng chúng ta hạ nhân mấy lần, ai cũng không thấy có người tiến vào.”

Kim Trân nặng nề thở hổn hển, chỉ đem chiếc giày nhét vào trong tay áo, vỗ vỗ tiểu nha đầu, “Nhanh trở về đi, nói với Hứa tiên sinh ta đã biết, đừng để hắn lo lắng.” Sau đó xoay người lại chủ động lôi kéo Tôn ma ma, nói rất khẩn cấp, nhưng thái độ hiền lành hơn nhiều: “Ma ma chúng ta mau đi đi, đừng để Nhị tiểu thư sốt ruột chờ.”

Tôn ma ma không hiểu sao lại thế này, chỉ thấy tiểu nha đầu kia chạy nhanh như chớp, mà một đường đến Liễu viên Kim Trân muốn đi nhanh, vài lần nàng muốn nói đi chậm một chút, xương cốt già nữa của nàng không chịu nổi phải chạy nhanh như vậy. Nhưng Kim Trân như một quả pháp, hoàn toàn không để ý đến nàng.

Cuối cùng cũng đến Liễu viên, Tôn ma ma ở ở viện thở hổn hển! Kim Trân mẫu mực vén làn váy, trực tiếp đi vào bên trong, cho đến khi đến cửa phòng Phượng Vũ Hành mới dừng lại, gấp giọng hô: “Nhị tiểu thư! Nô tỳ Kim Trân cầu kiến Nhị tiểu thư!”

Bên trong nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.

Kim Trẫn gõ cửa hai cái vẫn không có phản ứng, nhanh chóng xoay người chạy vào một phòng khác.

Gian phòng kia đúng là của Phượng Tử Duệ, khi Kim Trân đi vào, chỉ thấy trên bàn có một cái bát không, trong bát còn dính một ít thuốc.Nàng ngây người một chút, trừng trừng nhìn cái bát kia, lại nhìn Phượng Tử Duệ đang năm trên giường, liền cảm thấy bắp chân như bị chuột rút.

“Ô!" Huyền Tuyền hầu hạ bên người Tử Duệ quay đầu, giều cợt nhìn Kim Trân, “Đây không phải là người hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân, Kim Trân cô nương sao, sao lại đứng ở đó?”

Kim Trân chỉ cảm thấy cổ họng mình nhảy lên, thanh âm the thé hỏi: “Nhị tiểu thư đâu?”

“Tiểu thư chăm sóc thiếu gia mệt mỏi, đang ở trong phòng mình nghỉ ngơi.”

“Ta đi tìm nàng.” Kim Trân cố không muốn nói nhiều với Hoàng Tuyền, quay ngược lại tưởng tượng Phượng Vũ Hành ở trước cửa, nghĩ nghĩ, trực tiếp quỳ xuống, vừa vỗ cửa vừa gấp giọng nói: “Nhị tiểu thư, cầu Nhị tiểu như ra gặp Kim Trân. Bát thuốc kia cho Nhị thiếu gia đã đưa sai rồi, thật sự là sai rồi!”

Cánh cửa “chỉ nha” một tiếng mở ra, Vong Xuyên ở phía sau, đúng lúc Phượng Vũ Hành nhẹ nhàng bước vào, đứng trước mặt Kim Trân, mi tâm nhíu lại kỳ quái hỏi: “Ồ? Thuốc là do Hứa đại phu tự mình nấu, sao lại sai? Lại nói, nếu đã đưa sai rồi thì tiểu nha đầu đưa thuốc ở Khách viện kia mới phải đến thỉnh tội, Kim Trân cô nương ở đây làm gì? Mau đứng lên đi, mặt đất hơi lạnh.” 

Nàng vươn tay giúp đỡ, Kim Trân liền choáng váng một chút.

Đúng vậy! Nàng quá sốt ruột, vừa thấy đôi giày kia đã nghĩ nhất định chuyện đêm hôm đó đã bại lộ, đặc biệt chiếc giày kia lại xuất hiện trước cửa Hứa đại phu, khẳng định đã bại lộ trong tay vị Nhị tiểu thư đây.

Từ đêm đó lúc nàng đánh mất giày, trái tim chưa từng buông lỏng, luôn suy nghĩ đôi hài kia khi nào sẽ xuất hiện ở trong tay người nào. Trước mắt đã có manh mối, nhưng nàng không muốn nhìn thấy một loại kết cục. Huống chỉ... người ta vẫn cần một chiếc giày của nàng.

Nhưng hiện tại nên nói thế nào? Thuốc không phải nàng đưa, nàng lại vội vã nhận tội, Kim Trân quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hành, nhất thời choáng váng.

Phượng Vũ Hành nhếch môi cười lạnh, đây là gặp. chuyện đã loạn, nàng chỉ muốn lừa Kim Trân bối rối mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK