“Về chuyện này thì ngài không thể trách được ta à nha.” Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười lạnh, cười đến nỗi Phượng Cẩn Nguyên mặt đỏ bừng lên, “Trước lúc. ngài sinh ra ta, không hề cùng ta thương lượng qua, bây giờ lại hối hận, có thể trách ai được chứ.”
Phượng Cẩn Nguyên quay đầu đi chỗ khác, tưởng có thể mắng Phượng Vũ Hoành nhiều lời, ai ngờ lời chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt trọn trở về, bây giờ hắn thật không có dũng khí để nói chuyện với nữ nhỉ này, đôi khi thật hoài nghỉ đây rốt cuộc có phải nữ nhi của hắn hay không? Trong trí nhớ của hắn, Phượng Vũ Hoành trước kia không phải bộ dạng này.
Ngược lại hắn an ủi Trầm Ngư: “Không cần so đo với nó, con yên tâm, là của con sớm muộn cũng là của con.”
Trầm Ngư lau nước mắt gật đầu, lại nghe thấy Phượng Vũ Hoành tiếp lời: “Thật sao? Phụ thân ngài không nên hối hận.”
Nàng nói xong, quay người lại, khom người với lão thái thái một cái: “A Hoành không thích ở nơi này nữa, nên đi về trước. Tổ mẫu chú ý thân thể nhiều hơn, ngày mai A Hoành đến thỉnh an sẽ bắt mạch cho tổ mẫu “Trong lòng lão thái thái có chút khoan khoái, cháu gái này tuy ác liệt chút, nhưng nói tóm lại, vẫn rất tốt với nàng. Lão thái thái đúng là thích vàng bạc châu báu mà Thẩm thị hay đưa đến. Nhưng sau khi A Hoành trở về, dần dần cũng đối với những thứ đó bắt đầu phai nhạt dần, chỉ mong Phượng Vũ Hoành có thể thường xuyên kê dược cho nàng thôi.
Lão thái thái cảm khái mấy phen, nhìn bóng lưng của Phượng Vũ Hoành, rồi lại nhìn đến Trầm Ngư vẫn đang thút thít ở trên giường, quay qua chuyển mắt đến Tưởng Dung bên này.
Nhưng khi nhìn đến một cái đã cả kinh, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, trên mặt của Tưởng Dung đã có mấy phần vẻ mặt giống như Phượng Vũ Hoành. Lạnh như băng, vô tình, còn có... sự tuyệt vọng.
An thị chú ý đến lão thái thái đang nhìn kĩ Tưởng Dung, trong lòng hơi kinh ngạc, bước nhẹ lên trước che. chở Tưởng Dung, che đi ánh mắt của lão thái thái.
Tưởng Dung cũng hơi rủ đầu, trong mắt sắc lạnh càng sâu. Nàng xưa này đều biết, trong Phượng phủ này thân tình ấm lạnh, nàng hy vọng càng nhiều, thì thất vọng càng cao. Nay nàng đã bắt đầu tuyệt vọng rồi.
Nàng từ sau lưng An thị đi ra, cũng khom người với lão thái thái một cái, không để ý tí nào đến Phượng Cẩn Nguyên, liền đánh bộ đuổi theo Phượng Vũ Hoành vừa mới đi ra không xa.
Nhưng cũng chưa chờ nàng đi được bao xa, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô to truyền đến... “Thánh chỉ đến!”
Mọi người Phượng gia thất kinh, Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đầu tiên, khẩn trương nhìn thoáng qua Trầm Ngư.
Trầm Ngư cũng sợ hãi, nàng cả đêm quỳ bên ngoài cửa cung, có trời mới biết Hoàng thượng Hoàng hậu đã hết giận hay chưa? Hay lại muốn hạ một đạo thánh chỉ nữa để xử phạt nàng.
“Phụ thân...” Nàng nơm nớp lo sợ mở miệng, kéo nhẹ ống tay áo của Phượng Cẩn Nguyên, gương mặt điềm đạm tái nhợt đến đáng thương.
Phượng Cẩn Nguyên vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Trầm Ngư yên tâm, phụ thân là Tể tướng đương triều, Hoàng thượng chắc chăn cũng sẽ không quá mức hà khắc. Con ngồi lại trong phòng chờ, vi phụ ra ngoài xem thử.”
Dưới sự dẫn dắt của Phượng Cẩn Nguyên, trừ Trầm Ngư còn ở viện, tất cả mọi người Phượng phủ đều đến tiền viện.
Bọn hắn đi ra muộn, lúc vừa đến đã thấy Phượng Vũ Hoành cùng với vị đại thái giám truyền chỉ kia đang trò chuyện cùng nhau.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn thái giám kia liền sững sờ, là Chương Viễn? Đạo thánh chỉ này là gì mà lại có thể phái Chương Viễn đích thân đến truyền?
“Chương Viễn công công cả đêm đã không hề nghỉ ngơi rồi, nay lại phải đến đây truyền chỉ, thật là cực khổ cho ngài.”
“Vương phi khách khí quá rồi, là chính Hoàng thượng có việc phân phó, chúng ta làm nô tài chính là máu chảy đầu rơi cũng phải tận trung tận lực vì người mà làm việc!”
Chương Viễn là thái giám thân cận nhất bên người Thiên Vũ đế, điều đó nói lên rằng không phải là chuyện đại sự thì hắn sẽ không đích thân đi truyền chỉ, hôm nay. Phượng phủ thật không biết là được nhận thánh chỉ gì.
Phượng Cẩn Nguyên bước nhanh về phía trước, đến bên người Chương Viễn đang muốn hàn huyện vài câu,vốn là đang cùng với Phượng Vũ Hoành nói nói cười cười, bỗng thấy hắn đến liền sừng sộ lên, thánh chỉ câm trong tay run lên, cất giọng nói: “Phượng gia nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành tiếp chỉ!”
Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, không phải là truyền chỉ cho Phượng Trầm Ngư sao?
Lão thái thái liền liếc mắt nhìn Phượng Vũ Hoành một cái, trực giác nói cho nàng biết, đạo thánh chỉ này. chắc chắn là khen thưởng Phượng Vũ Hoành, từ khi Phượng Vũ Hoành hồi kinh đến nay đều xuất nhân tâm, chuyện nào không phải chuyện tốt? Cái tin tức nào chẳng phải tin tức tốt? Bây giờ cũng vậy, đạo thánh chỉ này, sẽ là gì nữa đây chứ?
Phượng Cẩn Nguyên cũng nhanh chóng điều dắt mọi người trong phủ quỳ xuống nghe chỉ, Chương Viễn mở thánh chỉ ra, bắt nhịp bắt điệu tuyên đọc lên. Vẫn là lời nói khách sáo ấy, trình tự vẫn là đạo trình tự ấy, đúng như mọi người nghĩ nội dung là khen Phượng Vũ Hoành trong buổi yến tiệc hôm qua tài hoa hơn người, tài bắn cung tinh diệu xuất chúng.
Nhưng khi đọc đến một nửa, thì thị vệ đứng sau lưng Chương Viễn nãy giờ bỗng tiến lên phía trước, trong tay nâng lên một cây cung.
“Độc cung chỉ bảo trấn quốc của Đại Thuận - Hậu Nghệ cung, nay ban thưởng cho Phượng gia nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành. Người sở hữu cung này, có thể vào ra đại doanh, hiệu lệnh tam quân, trợ thiên tử, lệnh thiên hạt”
Cả Phượng phủ náo loạn xôn xao!
Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn chiếc cung ấy.
Thân cung khắc từ cổ ngọc hắc hàn(2), băng thiền làm dây cung, trên nạm nhiều bảo thạch quý hiếm, khi được người nắm ở trong tay, toàn thân sáng bóng, như có một đoàn sương mù hắc quang lượn lờ phía ở trên. mang hơi thở thần thánh, lại thần bí.
(2) Ngọc hắc hàn: Ngọc đen mang theo hàn khí.
Danh Sách Chương: