Diêu thị và Phượng Tử Duệ nghỉ ngơi, Tôn ma ma hầu hạ bên cạnh, sợ nàng nóng, từ từ quạt vài cái.
Phượng Vũ Hành rất yên tâm về Tôn ma ma, nhưng nàng không thể yên tâm về xa phu này. Đặc biệt lúc ở Tây Bình thôn đánh Từ thị mấy roi, càng chứng tỏ người này không phải là người lương thiện.
“Mẫu thân ở lại trong xe, ta ra ngoài nói chuyện.” Đi qua 'Tôn ma ma, Phượng Vũ Hành vén mành lên rồi ra ngoài, ngồi cạnh xa phu.
Xa phu không nghĩ răng nàng đi ra, hơi choáng váng, sau đó kéo ra một nụ cười không được tự nhiên, chào hỏi: “Nhị tiểu thư”
Đây là thứ tự trong Phượng phủ, trên nàng còn có một tỷ tỷ, Phượng Trầm Ngư, chính là con gái của vị Thẩm thị đã đạp lên đầu vai của Diêu thị, nhảy lên cái ghế đương gia chủ mẫu. Hôm nay, đấy mới là chính nữ của Phượng phủ.
“A bá một đường đánh xe đúng là vất vả” Người nàng dựa vào đẳng sau, áp lưng lên buồng xe, tay phải đưa vào bên trong ống tay áo trái, nhẹ nhàng xoa vết bớt phượng hoàng vài cái.
“Sao nhị tiểu thư lại nói vậy, đây đều là bổn phận của lão nô” Xa phu kéo dây cương, không chú ý đến ngữ điệu kỳ lạ của Phượng Vũ Hành, xe ngựa lại chạy nhanh hơn.
Phượng Vũ Hành gạt môi, “Hạ nhân trong Phượng phủ quả nhiên đều trung thành”
“Đó là đương nhiên.” Xa phu cười bồi hai tiếng, không để ý nhiều tới nàng. Nha đầu mới mười hai tuổi, đúng là không để người ta sinh nghỉ ngờ.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện bình thường lại không phát triển theo lẽ thường, như việc xa phu đã bỏ qua Phượng Vũ Hành.
“Đáng tiếc.” Nàng nói ẩn ý: “Đáng tiếc trung thành lại không biết đường, chúng ta cứ đi như vậy, cả đời này sẽ không đến được kinh thành”
“Hả?” Lúc này xa phu mới nghỉ ngờ, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hành một cái, khuôn mặt vốn thật thà đã vặn vẹo, trong mắt bắt ra một tia tỉnh quang. “Xin nhị tiểu thư chỉ giáo?”
Phượng Vũ Hành nhìn đối phương, bốn mắt đối diện, cô nương chỉ mười hai tuổi nhưng nhuệ khí lại hoàn toàn không thua trai tráng bốn mươi.
“Ta nói, con đường này căn bản không phải là đường đi kinh thành”
Tay xa phu kéo roi lại một chút, “Vậy nhị tiểu thư cho rằng chúng ta đang đi đâu?”
“Làm sao mà ta biết.” Nàng nhích lại gần buồng xe, “Nếu phải giết người diệt khẩu, phải đảm bảo gọn gàng sạch sẽ, còn phải động thủ trước để không bị người ta nhìn ra sơ hở. Đường đường là Phượng phủ, tất nhiên không thiếu cao thủ, lỗi tại bọn họ quá coi thường ba mẫu tử chúng ta.” Nàng vừa nói vừa cười tự giễu, “Lại nói tiếp, đúng là rất châm chọc, ngay cả khi chết, cái người gọi là phụ thân cũng không chịu ban cho ta một đối thủ tốt.”
“Ngươi...” Xa phu bộc lộ bộ mặt hung ác, tuy đã bị người nhìn thấu mục đích là ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn không cho rằng một tiểu cô nương mười hai tuổi sẽ sinh ra loại mị hoặc gì đó. Bên ngoài chỉ là công phu mồm mép, đúng là đã bức hắn đến nóng nảy, đến bước này rồi thì cùng lắm là đưa xe này cho. người ta, cũng không có gì đáng ngại.
Hản là thị vệ được Phượng gia nuôi trong nhà, đến khi được Tả tướng Phượng Cẩn Nguyên dặn dò, ba mẫu tử Diêu thị không thể hồi kinh, nửa đường phải bỏ lại.
Về phần hôn ước cùng Cửu hoàng tử, đó là hôn ước của chính nữ Phượng phủ. Nay chính nữ là đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư, cửa thành hôn này đã sớm không còn liên quan đến Diêu thị.
Xa phu cười lạnh một tiếng, không giấu diếm nữa, hắn chỉ †ò mò tại sao một tiểu cô nương lại säc bén đến như vậy. “Ngươi đã phát hiện ra?” Hắn mở miệng hỏi, cũng đã cầm chủy thủ trong tay, chỉ đợi Phượng Vũ Hành trả lời xong thì ra tay.
Phượng Vũ Hành cười lạnh theo, tiếng cười kia nghe âm trầm.
“Nếu ngươi đánh Từ thị nhẹ tay một chút, có lẽ ta sẽ không nghi ngờ ngươi.”
“Là chuyện này?”
“Không chỉ thế” Nàng chỉ vào tay hắn, “Gan bàn tay phải có vết chai dày, rõ ràng là luôn cầm binh khí, nếu là xa phu, vết chai hẳn là phải ở ngón tay trỏ.”
Nói xong, không chờ xa phu hành động, Phượng Vũ Hành đã ra tay trước. Đã lấy trước từ trong không gian một khẩu súng gây tê, bản từ trong ống tay áo ra.
Hoàn toàn không nhìn ra quá trình, xa phu ngửa mặt sắp đổ. Phượng Vũ Hành đứng dậy, đoạt lấy chuôi chủy thủ, không nhìn mà hướng đến cổ người nọ, máu tươi phun ra bắn vào ống tay nàng và màn xe, đáng sợ đến mức người bên trong cũng phải kêu la sợ hãi.
Danh Sách Chương: