Phu tử bị tức giận hổn hển bắt đầu thu dọn đồ đạc muốn chuẩn bị đi, lúc này Hiên Viên Triệt tiến vào đến xem tiến độ học tập của Thiển Thiển. Phu tử như là gặp Đại Cứu Tinh, đi tới muốn hành lễ cho Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt khẩn trương nâng phu tử, kinh ngạc nhìn xem Thiển Thiển, hỏi: "Tới cùng xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Chỉ thấy phu tử nói: "Vương gia a, thật sự là xin lỗi nha, nữ oa tử này thật lợi hại, ta không dạy nổi a!" Nói xong cũng vác thư thùng trên lưng nhấc chân bước ra khỏi thư phòng. Quản gia ở phía sau ngăn lại đều ngăn không được.
Thiển Thiển ở nơi đó nhìn cái tràng diện này chỉ cảm thấy buồn cười, chỉ là nhìn bóng dáng tịch mịch của phu tử, trong lòng có một tia thương hại, tuổi một bó to như vậy rồi, để một cái hài tử năm tuổi, vẫn là nữ nhi, nhục nhã như vậy, xem ra ông ta sẽ phải trốn ở nhà không có mặt đi gặp người!
Hiên Viên Triệt đi đến, nhìn bộ dáng của Thiển Thiển có chút hả hê, hỏi: "Tới cùng là chuyện gì xảy ra?"
Thiển Thiển giả vờ cực kỳ vô tội hai tay mở ra, nói: "Không có gì nha, ta vừa mới cùng phu tử thảo luận học thuật, đại khái là ông ấy cảm thấy được ta quá thông minh, tự biết xấu hổ, liền chạy đi!" - -
Hiên Viên Triệt "Nha" một tiếng, đi đến trước mặt Thiển Thiển, phát hiện trên mặt bàn một trang giấy, đang muốn cầm lên xem, bị Thiển Thiển một phát đoạt đi.
Cũng không thể để cho hắn phát hiện chứng cớ ta khi dễ người khác.
Hiên Viên Triệt chỉ lạnh lùng nhìn Thiển Thiển, không nói một câu, vươn tay làm một tư thế, ý là, ngươi vẫn là tự mình ngoan ngoãn giao ra đây đi!
Thiển Thiển biết bị hắn phát hiện, không thể đầy đủ qua loa cho xong rồi, tâm bang bang nhảy, đem tờ giấy đã uốn nhiều nếp nhăn nộp đi lên.
Hiên Viên Triệt nhìn nhìn chữ viết xiêu vẹo nghiêng ngả phía trên này, ở trong lòng im lặng đọc một lần, lúc sau mới phẩn ứng, cư nhiên hô hô bật cười lên.
Thiển Thiển cũng bắt đầu cười theo, còn tưởng rằng Hiên Viên Triệt là người cổ đại không tiếp thụ tư tưởng mới của ta như vậy, không khéo còn muốn cho ta đến nhà lão phu tử kia giải thích, như vậy thoạt nhìn là sợ bóng sợ gió một hồi a!
Hiên Viên Triệt cười đến đau cả ruột, vươn tay điểm điểm cái mũi nhỏ của Thiển Thiển, nói: "Thua thiệt ngươi nghĩ ra được! Lão tiên sinh kia nổi tiếng kinh thành, nghĩ đến lại vẫn chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy đi, lần này nhìn ngươi muốn như thế nào thu dọn!"
Thiển Thiển một bộ không sao cả, nhún vai, nói: "Có thể như thế nào, đơn giản là ông ta trốn ở trong chăn mặt không dám ra tới gặp người thôi, chẳng lẽ còn thật sự tìm một sợi dây thừng thắt cổ nha, hơn nữa, người trước phải từ nhục mà sẽ bị người vũ nhục lại, ta cả đời này, xem thường nhất đúng là những người cậy già lên mặt, đối phó người như vậy, cho tới bây giờ ta đều sẽ không khách khí đâu! !"
Thiển Thiển nói một hơi rất nhiều, không có phát hiện Hiên Viên Triệt chân chính kỳ quái nhìn mình, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.....