Vân Ngụ Ý cười nói:“Không vội, ngươi mới đi tới, trước ngồi ngồi xuống đi, ta phái nha hoàn đi qua Mặc phủ mời là được.” Nói xong liền gật gật đầu cùng nha đầu bên cạnh, nha đầu liền nhu thuận đi ra cửa.
Thiển Thiển nhận lấy kem cốc được dùng chăn bông bao bọc tốt từ trong tay Xuân Hoa nói: " Hôm nay ta muốn cùng ngươi so đấu trù nghệ, ngươi nhất định sẽ tâm phục khẩu phục!”
Vân Ngụ Ý cười nói:“Trù nghệ ta cũng không mới lạ nha, nương của ta đã sớm dạy ta, bất luận là trang điểm mặc y phục, nấu ăn thêu hoa, cắt tỉa cành lá tất cả đều không làm khó được ta.”
Trong lòng Thiển Thiển âm thầm bội phục, thật là một tài nữ toàn năng! Cũng cười thần bí, nói: “Cho dù đồ ăn thức uống của thiên hạ này ngươi đều sẽ làm được tất cả, nhưng mà kiểu này, ta cam đoan ngươi nghe đều không có nghe nói qua đâu, ngươi chỉ cần nói một câu ta phục ngươi, ta tiện tay dạy ngươi, thế nào?”
Vân Ngụ Ý tao nhã ngồi xuống trước bàn trang điểm của mình, đem ba đoá hoa trên tay dỡ xuống một đóa, không chút để ý nói:“Vậy muốn nhìn là cái bảo bối tốt gì, ta không có gặp qua, trên đời thật đúng không thể nói rõ mấy thứ đến.”--
Thiển Thiển nhìn bộ dáng Vân Ngụ Ý hứng thú lười nhác, cũng không phản bác, cười xoay người lấy hộp gấm nhỏ Xuân Hoa ôm trong tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt bàn, thổi một hơi nhiệt khí vào trong tay, từ trong hộp gấm lấy ra một chiếc bát bạc, phía trên bát mì toả ra một luồng khí lạnh, trong lúc nhất thời hương thim bốn phía.
Vân Ngụ Ý cũng tò mò quay người lại, nghiêng đầu, nhìn vật hiếm lạ trong tay Thiển Thiển. Thiển Thiển cười nói: “Ta đảm bảo ngươi chỉ cần ăn một ngụm, liền luyến tiếc buông cái thìa!”
Lúc này Vân Ngụ Ý đã đứng lên, đi về phía Thiển Thiển bên này, nói: “Đây là thứ gì, thật sự là ta không có gặp qua đâu.”
Thiển Thiển dùng muỗng nhỏ ở bên cạnh múc một thìa đưa cho Vân Ngụ Ý, nói: “Ngươi nếm thử lại nói.”
Vân Ngụ Ý bán tín bán nghi tiếp nhận, đặt ở bên cạnh môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhất thời ánh mắt giống như là phát ra ánh sáng vậy, nói: " Thật ngọt nha!” Sau đó nhanh chóng đem toàn bộ thìa nhỏ đều để vào trong miệng, cảm giác mềm mại như lụa vây quanh toàn bộ khoang miệng.
Vân Ngụ Ý chung quy là tâm tính tiểu hài tử, cho dù lại thế nào bị giam cầm có tri thức hiểu lễ nghĩa, chung quy ngăn cản không được lực hấp dẫn của mỹ thực (thức ăn ngon), nàng hưng phấn nắm lấy tay của Thiển Thiển, nói: “Muội muội, đây là ngươi dùng cái gì làm thành, dạy ta được không?”
Thiển Thiển đắc ý đưa tay ra sau lưng, đầu giơ lên, nói: “Như vậy sẽ xem tâm tình của ta!”
Vân Ngụ Ý biết tâm tư của Thiển Thiển, liền cười kéo cánh tay của Thiển Thiển, nói: “Được rồi, ta Vân Ngụ Ý hôm nay triệt để bội phục ngươi rồi, ta nhận ngươi làm lão đại, từ nay về sau, ngươi chính là lão đại trong ba tỷ muội chúng ta rồi!”
Thiển Thiển được một tấc lại muốn tiến một thước nụ cười giả tạo nói: “Nói như vậy, ta có lời phân phó, hai người các ngươi sẽ nghe ta!”
Vân Ngụ Ý làm ra một cái thủ thế chắp tay, nói: “Hết thảy đều nghe lão đại phân phó! Cam nguyện vì ngươi đem sức lực phục vụ!”
Thiển Thiển vui vẻ cực kỳ, lúc này Mặc Diễm Nhi cũng cười đi vào,.....