Hiện tại nàng có tính là Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa đều đã chiếm đủ hay không? Bây giờ đều đã ở chỗ này rồi, cho dù không phải nữ chính, cũng một cước đá văng nữ chính kia ra, leo lên vị trí. Vất vả khó nhọc cái gì cũng không đáng nói, miễn là không có hồng nhan bạc mệnh đi đời nhà ma là tốt rồi .
Đương nhiên, thế sự(việc đời) khó lường có phải không? Nếu không một tên thiên tài hacker là nàng cũng sẽ không bị người bị bệnh thần kinh nã súng mà chết rồi.
Xét đến cùng, có thực lực mới là có đạo lý. Hoàn hảo, Vu Thiển Thiển cảm nhận phương hướng vẫn là không sai , cho nên ở dưới sự trợ giúp của người qua đường, không khó tìm được địa phương muốn tới.
Liếc nhìn trà quản tầng hai trước mắt, điểm tâm nơi này thật sự có ăn ngon như vậy?--
Trên lầu bên cửa sổ ngồi một đôi chủ tớ, người đang đứng là nha hoàn mặt không biểu cảm chừng tám chín tuổi, người đang ngồi là chủ tử, chủ tử là một nữ oa nhi xinh đẹp đáng yêu, đang vui vẻ ăn điểm tâm.
“Tiểu thư, nếu để cho lão gia biết liền phiền toái .” Nha đầu giọng điệu bình thản, có nề nếp nói xong.
Mặc Diễm Nhi không biết là nên buồn cười hay là ảo não, nhìn Thanh Nguyệt trước mắt mặt không biểu cảm , nàng liền có cảm giác nói không nên lời. Thanh nguyệt là thiếp thân nha hoàn của nàng, lớn hơn nàng ba tuổi, cách đối nhân xử thế lại vô cùng thành thạo, là người Mặc Diễm Nhi nàng tin tưởng.
Chỉ là, phỏng chừng có lật toàn bộ Đông Nghi, cũng tìm không được nha hoàn nào lạnh nhạt giống nàng như vậy, mặt không biểu cảm còn chưa tính, một câu nói ra liền giống như tuyết rơi tháng sáu, thấy thế nào cũng không giống như nha hoàn, nói là tiểu thư khuê các cũng không sai.
“Thanh nguyệt a, ngươi không cần mỗi lần đều nói mỗi một câu này được không, ngươi như vậy sẽ làm ta thật u buồn .” Mặc Diễm Nhi trợn trừng mắt:“Còn có, phụ thân của ta không có hung ác như vậy, ta mới năm tuổi, hắn không dám đối với ta dùng gia pháp đâu .”
Thanh nguyệt đứng ở bên cạnh Mặc Diễm Nhi, khóe mắt cũng không nâng một chút:“Đến lúc đó lão gia hỏi đến, nô tì cũng tốt giao phó.”
Nhìn xem, đây là nha hoàn tốt của a, mọi việc đều giấu, khi tất yếu còn có thể bo bo giữ mình.
“Ta nói ngươi không cần cứng nhắc như vậy được không?” tuy rằng Mặc Diễm Nhi mới năm tuổi lại là thân nữ nhi, nhưng là nàng được di truyền gien tốt của ga tộc, nên so với hài đồng bình thường còn muốn cao hơn.
Đem miệng lau chùi xong , Mặc Diễm Nhi tiếp nhận nước trà do Thanh Nguyệt đưa qua. Nhưng Nha đầu kia lại bỗng nhiên lắc mình một cái, sưu một tiếng liền bay đi ra ngoài!
“Người nào?” Một tiếng hừ lạnh, Thiển Thiển chỉ cảm thấy trên cổ căng thẳng, một cái tay nhỏ bé thế nhưng áp đến trên cổ nàng, chỉ cần nàng hơi dùng một chút lực liền có thể bóp chết nàng!
Vu Thiển Thiển đem đoạn đối thoại của chủ tớ hai người các nàng nghe được nhất thanh nhị sở, đôi chủ tớ này hảo thú vị.
Nàng nhịn không được cười trộm, cũng không nghĩ đến bỗng nhiên bị người nắm chặt cổ. Cho nên khi nàng thấy Mặc Diễm Nhi quay đầu đến, ý cười trên mặt cũng có, hoảng sợ cũng có, buồn cười mà treo ở trên mặt.
“Oa nhi, ngươi cười cái gì?” Mặc Diễm Nhi nhìn Vu Thiển Thiển trước mắt so nàng thấp hơn một cái đầu, ân, mắt to, nàng thích, làn da trắng nõn, nàng thích, miệng nhỏ, nàng càng thích, cho nên nàng quyết định tha thứ cho nàng. Vì vậy nàng giống như tiểu đại nhân khoát khoát tay, nha đầu vội vàng buông tay thối lui đến một bên, cung kính đứng!
Vu Thiển Thiển nhìn oa nhi kêu nàng là là tiểu thí hài trước mắt,.....