• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có lẽ Mặc Diễm Nhi vẫn chưa đủ trở thành đối thủ của nàng, nhưng mà nàng có đầy đủ thiên phú trưởng thành làm cho nàng nhìn thẳng vào người.

Bên người Mặc Diễm Nhi là Thanh Nguyệt, là một người luyện võ, điểm này, ngay từ đầu Vu Thiển Thiển liền phát hiện rồi. Vô luận là hiện đại vẫn là cổ đại, tuy nhiên võ học sai biệt sẽ khá lớn, nhưng mà khí tức và hành vi của một người, thường thường lại dễ dàng nhìn thấu có từng luyện võ hay không.

Khí tức của Thanh Nguyệt bình tĩnh không nóng nảy, ra vào tự động, khi nàng ấy đi đến đây, cước bộ nhẹ nhàng, gót chân chấm đất trước, không nặng không ít, theo ý nàng ấy, phóng tới hiện đại, xem như một sát thủ đặc biệt.

Chỉ là, từ lần trước gặp được An Thanh bên người Hiên Viên Triệt tại luyện võ tràng xu thế như gió mạnh quét lá rụng, nhất thời cảm thấy trái tim pha lê của nàng lại một lần nữa dính rồi.

Lúc trước Thanh Nguyệt nói, nhìn như là không tôn trọng chủ tử là Mặc Diễm Nhi, nhưng chỉ cần cẩn thận nghiền ngẫm liền biết nàng ấy cực kỳ dung túng bao che hành vi của Mặc Diễm Nhi.

"No bụng, ta đi nha." Hai người nhìn nhau một hồi, Vu Thiển Thiển dẫn đầu đứng lên, ở trên bàn để bạc xuống, liền kéo tiểu thân thể chuẩn bị rời đi.

Có đôi khi có một số việc, không cần bày tỏ quá rõ ràng, bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên) ngược lại là biện pháp tốt nhất.

Mặc Diễm Nhi sửng sốt, không nghĩ tới nhanh như vậy nàng liền muốn đi, vì thế lôi kéo góc áo của nàng: "Bảo Bảo, làm sao ta có thể tìm ngươi để chơi đây?"

Vu Thiển Thiển cúi đầu, từ trên bàn tay ở góc áo nhìn lên trên: "Ta là nha hoàn của Triệt vương phủ, nếu như ngươi muốn tìm ta, như thế ngày mai canh giờ này tại chỗ này chờ đợi là được."

Mặc Diễm Nhi cũng không ngốc, biết nàng là lừa gạt mình, không nguyện buông tay: "Bảo Bảo, nếu như đợi không được người, ta liền đi Triệt vương phủ tìm ngươi."

Vu Thiển Thiển gật gật đầu: "Được."

Nếu, ngươi thật sự sẽ vì một người không quen biết đi vương phủ chứng thực, như thế nên nói là ngươi ngu xuẩn hay là thông minh đây?

Mặc Diễm Nhi quả nhiên thú vị, hi vọng ánh mắt của nàng không có sai, người này, có lẽ về sau sẽ cùng nàng liên lụy không rõ cũng nói không chừng.

Từ lầu hai bên cửa sổ nhìn đến thân thể Vu Thiển Thiển biến mất tại góc đường, Mặc Diễm Nhi giống như cái gì cũng không có phát sinh qua, cười cắn xuống điểm tâm.

"Thanh Nguyệt, đợi một lát đi Vân phủ một phen." - -

Khuya khoắt Vu Thiển Thiển lén lút đi tới phòng bếp, đốt đèn.

Vừa rồi nửa đêm nàng đi vệ sinh, vừa vặn thấy thư phòng của Hiên Viên Triệt rõ ràng còn lóe lên, vì thế làm kế hoạch đi săn hoa lệ.

Không phải nói, phải bắt được trái tim của một người nam người, trước hết bắt lại dạ dày của hắn sao?

Oa hô hô, không tồi đời trước nàng liền là kẻ tham ăn, vẫn là cái kẻ tham ăn thích tự mình động thủ.

Chậc chậc, phòng bếp cổ đại thật là đơn sơ a.

Nhìn đống củi đốt kia, Vu Thiển Thiển mới vừa kích khởi ý chí chiến đấu phai mờ một nửa.

Nàng biết làm đồ ăn không sai, nhưng mà nàng không biết nhóm lửa a ~~

Ở đây không có cái bật lửa, củi lửa vẫn có a? Cầm lấy đá đánh lửa để ở một bên, sắc mặt Vu Thiển Thiển trầm trọng, cái gì! ?

Sau nửa canh giờ, rất không dễ dàng sinh ra lửa Vu Thiển Thiển nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đen tuyền lên, ý chí chiến đấu tràn đầy bắt đầu với miến chua cay.

Không sai, chính là miến chua cay mà đời trước nàng thích ăn nhất.

Đương nhiên, nàng không để ý đến vấn đề nhỏ Hiên Viên Triệt ăn cay hay không.

"Cốc cốc cốc."

Hiên Viên Triệt nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa, canh giờ này, người nào sẽ lớn mật tới quấy rầy hắn như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK