• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao biểu ca có thể thấy chết không cứu đây......”

Hiên Viên Triệt cười lạnh nói:“Hừ! Thân biểu muội, thời điểm ngươi xúi giục Cát Tháp Vương nhằm vào hướng mẫu tộc của ngươi phát động chiến tranh, ngươi có nghĩ tới ta là thân biểu ca của ngươi không!? Bởi vì bản thân ngươi tham lam, mới khiến nhiều ngươi vô tội chết oan như vậy, tội của ngươi quả thật không thể tha!”

Mong muốn được sống trong mắt Thập Lục bị dập tắt, nàng ngừng khóc, cúi đầu xuống, vẻ mặt kia giống như một đứa nhỏ ủy khuất đã làm chuyện sai bị tộc trưởng trách phạt, nàng lẩm bẩm nói:“Ta làm như vậy cũng là vì biểu ca, bởi vì ta rất nhớ biểu ca, muốn trở về nhìn biểu ca......”

Thiển Thiển ở phía sau Hiên Viên Triệt kinh ngạc, nhìn vẻ mặt của nàng ta, lời nói rõ ràng là phát ra từ nội tâm, chẳng lẽ nàng ta đã vì yêu mà thành si sao? Si đến muốn giết phu bỏ nhi ( giết chồng bỏ con), chỉ vì người trong mộng của chính mình?

Nữ nhân này cũng quá thành thật, nhưng cũng rất đáng sợ......

Quả nhiên Hiên Viên Triệt cũng vô cùng sợ hãi, đem mặt quay sang một bên không nhìn tới nàng ta, chỉ nói:“Ta không thể để cho ngươi còn sống mà trở về gặp hoàng thượng và thái hậu được, lúc trước bọn họ đem ngươi gả đến nơi này, là trông cậy ngươi có thể giữ gìn hòa bình, nhưng trận chiến tranh ngày hôm nay người khởi xướng lại là ngươi, ta không thể để cho bọn họ biết chuyện này.”

Thập Lục quận chúa nở nụ cười, vẻ mặt tươi cười không chút nào sợ hãi, nhiều năm sống trong hoàng thất như vậy, có cái gì mà nàng ta còn chưa nhìn thấy qua, nàng ta ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hiên Viên Triệt,“Ta muốn gặp mặt đứa nhỏ của ta lần cuối cùng...... Cầu ngươi......”

Hiên Viên Triệt nghiêm túc nhìn Thập Lục quận chúa,“Không thể!”

Thập Lục quận chúa giống như muốn phát điên đứng lên vọt tới trước mặt Hiên Viên Triệt, nhưng lại bị binh lính trông coi nàng túm lấy trói lại, ánh mắt nàng ta như muốn giết người, lớn tiếng quát:“Vì sao không thể để ta thấy mặt đứa nhỏ của ta! Vì sao! Chẳng lẽ ngay cả thỉnh cầu cuối cùng của người sắp chết là ta biểu ca cũng nhẫn tâm không đồng ý sao?”

Hiên Viên Triệt đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Thập Lục quận chúa, cả trái tim Thiển Thiển cũng đi theo đứng lên, nàng sợ Hiên Viên Triệt đứng quá gần Thập Lục quận chúa, lúc Thập Lục quận chúa phát điên sẽ làm bị thương đến hắn --

Ánh mắt Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Thập Lục quận chúa, gằn từng tiếng nói,“Tiểu vương tử đã dần dần hiểu chuyện, ngươi cũng đã nói ngươi là người sắp chết, vẻ mặt và lời nói của ngươi nhất định sẽ chặt chẽ khắc sâu ở trong trí nhớ của tiểu vương tử. Vì tương lai ổn định thế cục, ta cần phải cấp tiểu vương tử một hoàn cảnh an ổn để hắn tự do lớn lên.”

Thập Lục cười thảm nói:“Cho nên ngươi muốn hắn quên người mẫu thân này đi sao? Biểu ca...... Ngươi thật nhẫn tâm a......”

“Nhẫn tâm chính là bản thân ngươi! Lúc ngươi vì ham muốn của bản thân mà vứt bỏ giang sơn và dân chúng không để ý tới, thì ngươi có nghĩ tới đứa nhỏ và trượng phu của ngươi không?”

“Hừ! trượng phu của ta! Ngươi nói là lão nhân kia sao?” Thập Lục đem mặt tiến đến trước mặt Hiên Viên Triệt, càn rỡ cười, tươi cười kia nhìn không ra, Hiên Viên Triệt bình tĩnh nhìn nàng ta, không biết nàng ta lại muốn đùa giỡn cái gì.

Nữ nhân này điên rồi phải không?

Thập Lục ngửa mặt lên trời cười to, một người ở nơi đó không ngừng điên cuồng cười to. Thiển Thiển ở phía sau bình phong vừa nóng ruột xoay quanh, vừa bội phục Hiên Viên Triệt, hắn vậy mà lại có nhẫn nại như vậy......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK