Hồng y nữ tử nhẹ nhàng ngồi xuống, còn riêng nhìn Thiển Thiển liếc mắt một cái, bởi vì tầm mắt Thiển Thiển từ sau khi nàng tiến vào liền không có rời đi nàng.
Thiển Thiển cuống cúi đầu uống lên một chén nước trà, tận lực không nhìn tới nàng, mùi hương nồng nặc trên người nàng cũng bay tới trong lỗ mũi Thiển Thiển, Thiển Thiển không khỏi hắt xì một cái.
Lúc này, người thị nữ mặc y phục màu xanh trừng mắt giận dữ đối với Thiển Thiển, đang muốn nói chuyện, bị hồng y nữ tử ngăn cản lại.
Hồng y nữ tử cười đứng lên, uốn éo thân hình ngồi xuống trước mặt Thiển Thiển, cười yêu mị nói: “Vị tiểu thư này rất quen thuộc, là một vị tiểu thư khuê các đi, vì sao phải nữ phẫn nam trang?”
Thật là ánh mắt lợi hại, tuy rằng Thiển Thiển trang điểm người hơi chút cẩn thận có thể đủ nhìn ra nàng là một nữ nhân, nhưng mà, Thiển Thiển cùng ánh mắt của nàng ta giao hội cũng chỉ trong nháy mắt, Thiển Thiển không khỏi âm thầm bội phục năng lực nhận người của nữ nhân này.
Thiển Thiển ngượng ngùng cười cười, giơ cái cốc nói: “Ánh mắt của cô nương thật tốt, bởi vì đi ra hành tẩu giang hồ lại lẻ loi một mình, phẫn nam trang thuận tiện một ít. Vừa rồi nếu có chỗ nào đắc tội, mong rằng cô nương có thể bao dung.” Nói xong chính mình uống một hơi cạn sạch, đem ly rượu rỗng ngửa lên cho hồng y nữ tử xem.
Nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, hiện tại là thời kỳ đặc biệt, vẫn là khách khách khí khí một ít, miễn cho đắc tội người.
Hồng y nữ tử nhìn thấy Thiển Thiển thân cận như vậy, cũng sảng khoái đứng lên, nâng chén đối nghịch, sau đó nói: “Cô nương một người hành tẩu giang hồ là chuyện gì?”
Thiển Thiển cười nói: “Không có gì chuyện quan trọng, chẳng qua là muốn đi tìm nơi nương tựa thân hữu thôi.”
Hồng y nữ tử gặp Thiển Thiển không chịu nói lời nói thật, cũng không hỏi cặn kẽ, giống như cười sau liền về tới trên chỗ ngồi của chính mình.
Thiển Thiển thở phào một hơi, hồng y nữ tử nội công thâm hậu, cảm giác được Thiển Thiển khẩn trương, quả nhiên, qua một lát Thiển Thiển liền gọi tiểu nhị tính tiền, liền vội vàng xuất môn --
Hồng y nữ tử đối với thị nữ phía sau nói:“Lặng lẽ ở phía sau đi theo nàng......”
Thiển Thiển một người đi tới vùng hoang vu dã ngoại, vừa mới nhìn đến con đường, đã ra Đồng Thành, lại xuyên qua một tỉnh Giang Tây có thể tiến vào địa khu Hồ Bắc, tính đi lên, không sai biệt lắm muốn hơn một tháng mới có thể đi tới núi Võ Đang.
Thiển Thiển xuống ngựa nghỉ ngơi, đấm đấm bả vai của mình, hành trình hai ngày cưỡi ngựa, đã là đầu nặng bước nhẹ (gian khổ). Xem mặt trời lại sắp về tây, nơi này lại là phía trước không có thôn dân phía sau không thấy điếm, không khỏi than thở.
Ai, nếu có máy bay thì tốt rồi, không đến một giờ có thể bay qua đó, thời đại này, thật sự là muốn cái gì không có gì a, thật không biết bọn họ là đi như thế nào tới được.
Cũng chỉ là thời điểm nỗi lòng cơn sóng nhỏ sẽ nói như vậy, trên thực tế, từng ấy năm tới nay, Thiển Thiển đã sớm có thói quen cuộc sống ở trong này.
Đột nhiên phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập dần dần bức tới, Thiển Thiển cảm thấy có chút không ổn, nhưng là lại không xác định những người này là nhằm vào chính mình. Nghĩ muốn cưỡi ngựa bỏ chạy tránh đi đoàn người này, nhưng mà bắp đùi vốn là không nghe chính mình sai sử.
Rất nhanh, ước chừng một hàng mười mấy người đều nối gót tới.....