Bánh chẻo vừa làm xong thì tiếng chuông cửa nhà vang lên.
“Nặc Nặc, đi mở cửa, chắc là chị con về đấy, con bé này, sớm đã bảo nó là nhớ mang chìa khóa theo....đúng thật là....” Lương phu nhân tuy là nói lời không dễ nghe nhưng giọng điệu thì rất hào hứng.
Lương Nặc đáp lại bà ta một tiếng vâng rồi đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen đứng ở cửa, trên tay còn cầm túi lớn túi bé, cô đơ người ra, còn tưởng những người này nhầm nhà rồi, vội vàng chỉ vào cửa nhà nói: “Hai người có phải bị nhầm nhà rồi không?”
Nói xong cô liền đẩy tay định khép cổng lại.
Một trong hai người đàn ông liền dùng vai ngăn không cho cánh cửa bị khép lại, sau đó nói rất nghiêm túc: “Biệt thự Lương gia, là ở đây, không sai.”
Lương Nặc ngạc nhiên không hiểu: “Thế nhưng, tôi không biết các người.”
“Lương gia nhị tiểu thư đúng không?” một trong hai người xác nhận lại, giơ những chiếc túi trên tay lên nói: “Vân tiểu thư bảo chúng tôi tới đây, trước 12 giờ cô ấy phải ở bên cạnh ông chủ của chúng tôi không về được, sau 12 giờ cô ấy sẽ về, những thứ này coi như là quà của ông chủ chúng tôi.”
“Có phải là chị con về không....”
Lương phu nhân vớt bánh chẻo từ trong nồi ra, đang cui mừng chuẩn bị gọi Lương Nặc liền nhìn thấy Lương Nặc cùng hai người đàn ông mặc bộ đồ đen ngoài cửa đang đối đầu với nhau, bà ta sợ sắc mặt tái đi, giọng lanh lảnh: “Các người là ai hả? Tôi cảnh cáo các người nhé, tôi quen với cảnh sát trưởng của sở cảnh sát Hải Thành đấy, các người đừng có mà làm bừa, tôi cho các người trở về với bụng mẹ mà đầu thai kiếp khác đấy.”
Lương Nặc rõ ràng cảm thấy miệng hai người đàn ông đang rung lên, có chút sợ hãi.
“Mẹ, không phải đâu, đây là vệ sĩ của chị, chị nói tối nay có chút việc sẽ không về nên cho người mang quà tới, đợi chị xong việc sẽ về nhà cùng chúng ta đón tết.”
“Dọa mẹ một trận....” Lương phu nhân thở phào: “Tôi tưởng hai người là người của mụ yêu quái kia tìm đến gây phiền phức.” Nói xong liền cười được ngay, còn mời hai người vệ sĩ vào nhà: “Nếu đã là Vân nhi bảo hai người đến thì nhanh vào nhà đi, đúng lúc bánh chẻo vừa làm xong, các cậu ăn rồi hãy đi....”
“Thôi không cần đâu ạ, ông chủ còn đang đợi chúng tôi trở về phụng mệnh.”
“Ông chủ?” Lương phu nhân đơ người ra, Lương Nặc vội vàng chữa cháy: “Là chị con, chị ấy bây giờ chính là cổ đông của Châu Thị, mọi người cứ quen gọi là ông chủ thôi.”
Lương Vân từ trước tới nay không hề nói về việc đằng sau cô ta còn có một người đàn ông, Lương phu nhân cũng luôn nghĩ rằng tất cả đều là do Lương Vân tự chèo trống leo lên.
Lương Nặc cũng không muốn bóc trần sự việc.
Lương phu nhân gật đầu tự hào, lại chỉ trích Lương Nặc: “Cũng đúng, con xem chị con đấy, rồi nhìn lại mình xem, suốt ngày chỉ vì một thằng đàn ông mà đòi sống đòi chết....” đỡ lấy mấy túi quà của hai tên vệ sĩ, ngó mắt nhìn qua rồi lại nâng nâng trọng lượng: “Có tiền cũng không thể đốt như thế này chứ? những đồ này lần trước mẹ xem qua rồi, cũng phải mấy vạn đấy!”
Lương Nặc bị Lương phu nhân trách mắng trước mặt người ngoài thế này có chút không thoải mái, vội vàng, lúng túng cầm lấy mấy túi quà: “Mẹ để con cầm giúp!”
“Bà chủ của hai người khi nào mới xong công việc?” Lương phu nhân hỏi hai người vệ sĩ, hai người họ nhìn nhau, cuối cùng nói: “Tầm sau 12 giờ sẽ xong việc ạ, nếu phu nhân muốn đón giao thừa thì khi đó là vừa đẹp.”
“Ồ! Bảo nó đừng làm việc vất vả quá, về lâu như thế rồi mà chẳng được mấy lần về nhà.....”
Lươn gia cho người làm về nhà hết, chỉ còn lại hai người là Lương phu nhân và Lương Nặc, Lương Bác Sinh cũng chỉ gọi điện tới chúc mừng năm mới chứ cũng không nhắc tới việc cùng nhau đón tất niên, cho lên không khí trong nhà có chút tĩnh lặng, tẻ nhạt.
Lương phu nhân bật ti vi rồi cho to gần như hết cỡ.
Trên phố, tiếng pháo nổ vang lên ầm ầm, Lương Nặc vừa ngắm đêm xuân vừa cùng với Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn nói chuyện, lâu lắm không được như thế này, chủ đề nói chuyện của ba người cứ nói mãi không hết, cả ba cười vui đúng với không khí tết.
Không được bao lâu, một cuộc điện thoại liền cắt ngang câu chuyện của bọn họ.
Nhìn thấy hai chữ “Thiếu gia” hiện lên trên màn hình, Lương Nặc giật mình liếc trộm Lương phu nhân, thấy mẹ đang say sưa xem chương trình đón tết trên ti vi, cô liền rón rén nhẹ nhàng đi về phòng.
Đóng cửa phòng vào, ấn nút nghe.
“Anh đang ở bên dưới nhà em.” cô đang chuẩn bị đeo tai nghe vào nằm lên giường nấu cháo điện thoại cùng anh thì tiếng Bắc Minh Dục truyền tới, Lương Nặc há hốc mồm sợ sệt, chạy lại cửa sổ phòng nhìn xuống.
Chiếc xe màu đen sang trọng của Bắc Minh Dục đỗ dưới một gốc cây to bên đường cách đó không xa.
“Mẹ em đang ở ngoài phong khách.”
“Anh biết.” Bắc Minh Dục cũng nói nhỏ hơn: “Nếu mẹ em không ở đó anh lại còn phải gọi điện cho em nữa à?”
“Vậy....”
“Em trèo qua đường cửa sổ xuống đây.” Lương Nặc nghe thấy câu nói như ra lệnh của Bắc Minh Dục cô há hốc mồm: “Dựa vào cái gì mà em phải trèo xuống, em chưa bao giờ trèo như thế cả.”
“Anh ở bên dưới đỡ em, sẽ không ngã đâu mà sợ.”
Lương Nặc ngó đầu qua cửa sổ xem xem độ cao thế nào, cô vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được đâu, em vẫn thấy sợ.”
Bắc Minh Dục nheo mày, có chút không vui: “Anh đã bỏ cả Cô ở biệt thự một mình để chạy lại đây với em, chắc em không định chỉ cùng anh gọi điện thoại nói chuyện tới lúc cháy máy đấy chứ hả?”
“Anh để phu nhân....ở nhà một mình à?” Lương Nặc hỏi mà như không tin.
Bắc Minh Dục hức một tiếng: “An Tử Đan cả buổi tối cứ ngồi chém gió, lẽ nào anh còn ở lại đó để cho cô ta tán tỉnh à?”
Lương Nặc nghe vậy mà thấy ấm lòng, nhưng để vì cái đó mà trèo cửa sổ đi xuống thì cô vẫn thấy rất sợ, cô vẫn chưa quyết được: “Đây là tầng hai đấy, cao lắm....”
“Em đi thử tìm xem có sợi dây thừng nào không, buộc vào eo ấy!”
Lương Nặc mắt bỗng lóe sáng lên, vội vàng chạy đi tới phòng để đồ, cô tìm tới một sợi dây thừng to bằng ngón tay trỏ, đang định lên lầu thì đột nhiên nhớ ra là giờ mới có hơn 8 giờ tối, cô lại gửi một tin nhắn cho Bắc Minh Dục.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Nhìn thấy An Tử Đan anh không ăn cũng no rồi.”
Lời nói của anh cứ như của đứa trẻ ấm ức không được ăn kẹo ấy, Lương Nặc không nhịn được cười, cô lại chạy xuống bếp gói lấy vài chiếc bánh chẻo, Lương phu nhân cứ tưởng cô lại đói rồi, chỉ nói: “Ăn đi rồi phần chị con một ít.”
“Con biết rồi ạ!”
Tránh để bánh trẻo bị nát, cô chỉ luộc chín vừa, rắc ít gia vị, rồi cầm lên lầu, cô đặt hộp bánh vào túi xách rồi buộc sợi dây thừng vào khung sắt cửa sổ, cô men theo tường vào sợi dây mà trèo xuống.
Bắc Minh Dục đứng dưới đón cô, lúc mới rời khỏi cửa sổ bắt đầu leo xuống cô thấy hơi sợ nhưng càng lúc càng to gan trèo xuống nhanh hơn.
Chỉ còn tầm 1m nữa, Bắc Minh Dục liền bảo cô nhảy thẳng xuống.
Lương Nặc nhìn độ cao rồi bỏ tay ra khỏi sợi dây thừng hướng vào lòng anh mà nhảy xuống,khi nhảy cô vẫn còn cố gắng để bảo vệ hộp bánh chẻo, Bắc Minh Dục đỡ lấy rồi ôm trọn cô vào lòng, vừa đỡ được cô anh đã cúi xuống hôn cô thật sâu sau đó ôm cô chạy thẳng về xe.
“Em chưa bao giờ trèo qua cửa sổ thế này đâu.”
Vừa ngồi vào xe Lương Nặc co rúm người vỗ tay vào ngực mình sợ sệt nói.
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô, nói chậm rãi vẻ tự hào: “Anh với Lý Tranh Diễn mấy năm liền toàn trèo cây đi chơi.”
“Hả?” Lương Nặc cười ha ha, không ngờ được rằng hai người họ trước kia lại ham chơi như thế, rồi đem hộp bánh chẻo trong túi ra đưa cho anh: “Anh nói vẫn chưa ăn cơm, đây là bánh chẻo vừa mới luộc xong đấy, anh có muốn ăn chút không?”
“Sao mà nặng mùi thế?” Bắc Minh Dục đem chiếc hộp mở ra,không ngờ bánh chẻo đã ôm lấy nhau thành một cục.