Mục lục
1001 Đêm Tân Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khả Khả khóc mà như thể trời đất cũng phải chịu thua, đúng là kiểu làm người nghe đứt từng khúc ruột.

Không giống với những lần trước, nghịch ngợm hoặc đòi quà khóc để người khác quan tâm, lần này khóc rất thảm thiết, Lý Tranh Diễn vốn đã thương con gái nghe thấy vậy cũng phải hốt hoảng.

Gần đây đúng là anh bị hai đứa trẻ sinh đôi ở nhà quấn lấy, lại thêm với việc Kỷ Sênh nói dối anh rằng Khả Khả cứ đòi ở lại nhà Bắc Minh, anh mới tưởng rằng Khả Khả ở đó chơi đùa thích quá mà không muốn về, hơn nữa từ trước tới giờ Khả Khả đối với Tiểu Bắc rất “vồn vã”, anh còn cứ tưởng con gái lớn rồi chẳng cần tới ba nữa.

Ai mà biết được, tóc lại đi đâu hết thế này.

“Người ngoài hành tinh con nói là ai?” Lý Tranh Diễn hỏi rất nghiêm túc.

Khả Khả nấc lên từng hồi, thút thít nói: “Người ngoài hành tinh là người ngoài hành tinh.”

“Đã báo thù chưa?”

“Chưa!” Khả Khả lắc đầu, hai mắt Lý Tranh Diễn hơi nheo lại, môi cũng mím vào: “Tóc bị cạo hết đi thế này rồi mà lại bỏ chạy à, Lý Khả Khả, đừng nói con là con gái bố nhé, đồ ngốc!”

Khả Khả xị mặt ra, hay tay thu về để vào lòng, phụng phịu: “người ta chỉ là cảm thấy xấu quá, nên ngại không muốn gặp ngườ khác!”

Lý Tranh Diễn không nói môt lời nào, đưa con gái đến hiệu làm tóc, đặt một bộ tóc giả phù hợp với đầu Khả Khả.

Màu đen, dài đến lưng.

Nhìn vào trông khá là phong cách.

Khả Khả đứng trước gương quay người sang bên trái rồi lại bên phải, chắc chắn rằng tóc giả sẽ không dễ ràng bị rơi xuống mới gật đầu hài lòng: “Ba à,sao ba không sớm nói có thể đeo tóc giả, hại con khóc lâu như thế, ba lại mà nhìn này, mắt người ta đỏ hết cả lên rồi!”

“...........”

Lên xe, hai bố con phi thẳng tới Bắc Minh gia, Lương Nặc vì mới mổ đẻ xong còn chưa hồi phục hẳn vì vậy chỉ có thể ở trong căn biệt thự sốt sắng lo lắng, còn việc tìm người vẫn phải do Bắc Minh Dục đảm nhiệm.

Khi cô nhìn thấy Lý Tranh Diễn đang dẫn Lý Khả Khả với “mái tóc dài bay trong gió” đi vào căn biệt thự, hai mắt cô tròn xoe.

“Khả Khả! Hóa ra con đi tìm Lý thiếu gia, đúng là dọa chết cô....” cô bỗng nhiên như tỉnh ra: “Không sao là tốt rồi, ngồi xuống đi, tôi đi gọi cho thiếu gia báo một tiếng là đã tìm thấy Khả Khả rồi.”

Nói xong, cô lại sai người mang trà lên.

Lý Tranh Diễn bế Khả Khả trong lòng, ngồi xuống ghế sô pha, hai chân của anh vắt cả lên ghế sô pha: “Tiểu Nặc Nặc à, tôi thấy chúng ta bắt buộc phải ngồi xuống nói chuyện với nhau về vấn đề giáo dục cho hai đứa trẻ này.”

Lương Nặc đỏ mặt lên: “Sự việc lần này, tôi biết là Tiểu Bắc đã sai, để tôi bảo Tiểu Bắc xin lỗi Khả Khả!”

“Con không xin lỗi!”

Lương Nặc vừa dứt lời, cửa cầu thang bèn truyền đến tiếng nói dõng dạc của Tiểu Bắc.

Tiểu Bắc đang ngồi trên ghế sô pha quay đầu ra nhìn, Tiểu Bắc mặc một chiếc áo khoác màu trắng bạc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng chiếc áo khoác dài đã làm cho cơ thể cậu nhìn khác cao, tóc vẫn còn hơi ướt, trong đôi mắt đó là sự chế giễu và chê bai.

Lý Tranh Diễn cười như không cười: “Con làm cho con gái chú thành kẻ đầu chọc như thế, một câu không xin lỗi là xong à?”

“Em ấy nghịch trộm đồ của con dẫn tới bị cháy, không liên quan gì tới con cả.”

“Ồ, còn chưa tới sáu tuổi mà đã dám đấu khẩu rồi hả?”

Người ta có câu cha mẹ nhìn con rể càng ngày càng ưng mắt, nhưng Lý Tranh Diễn nhìn con rể lại càng ngày càng không ưng rồi, Lý Tranh Diễn đang lo lắng khéo con gái mình là một bông hoa nhài, nói không chừng lại là cắm phải bãi phân trâu.

Đính ước này từ trước tới nay luôn là do Lương Nặc và Kỷ Sênh định.

Anh và Bắc Minh Dục đều ngại không muốn phản đối hay từ chối.

Tiểu Bắc không hề tỏ ra sợ Lý Tranh Diễn, nhìn anh với ánh mắt rất thản nhiên: “Lẽ nào chỉ giống như em ấy chỉ biết đếm một hai ba bốn ạ?”

Khả Khả nói chen vào: “Em còn biết năm sáu bảy tám nữa!”

“Ngậm miệng lại!” Kỷ Sênh ném cho con gái cái nhìn lạnh lùng, sau đó khẽ nở nụ cười nhạt trên môi, liếc nhìn Tiểu Bắc: “Nghe con nói chắc biết cũng không ít đâu nhỉ? Hôm nay nhạc phụ tương lai sẽ kiểm tra con xem thế nào nhé, xem xem con đã học được những cái hay ho gì nào!”

Mới có sáu tuổi mà cãi đã vanh vách ra.

Nhất định phải dạy bảo cho một trận, rèn dần cái tính hư đấy đi.

Tiểu Bắc mím môi lại, Lương Nặc thì lại mủm mỉm cười, Lý Tranh Diễn chắc là sớm đã muốn tìm ra điểm yếu để làm khó Tiểu Bắc đây, hôm nay việc này đúng là một cái cớ hợp lý, cô nắm lấy tay Tiểu Bắc, động viên: “Không sao, để cho chú Lý xem rốt cuộc con đã học được những gì!”

“Vở kịch hay này đáng lẽ cả nhà phải có mặt đông đủ mới phải.”

Đúng lúc này, Bắc Minh Dục trở về, trên người vẫn còn toát ra vẻ gì đó như hơi tức giận, không nhanh không chậm, Lương Nặc đi gần tới anh liền cảm nhận được.

“Thiếu gia, anh về rồi?”

“Ừm!” Bắc Minh Dục cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Lương Nặc, ánh mắt lúc này đã nhìn thấy Lý Tranh Diễn: “Nếu đã muốn chơi thì chơi lớn một chút, gọi cả vợ cậu tới đây, ba ngày sau cậu tới đây kiểm tra, người của hai nhà đều làm chứng.”

“Tự tin với con trai cậu thế?” Lý Tranh Diễn cười trêu chọc: “Không sợ hỏi gì nó cũng không biết tới lúc đó cậu mất mặt, cái mặt già khú đế không có chỗ mà chui à?”

“Xin lỗi nhé, chúng ta sinh cùng một năm, mặt tôi cũng chỉ non như mặt cậu mà thôi.” Bắc Minh Dục ghé lại gần Lý Tranh Diễn nói từng lời rõ ràng, trên miệng còn nở nụ cười lạnh nhạt: “Còn nữa, tôi không tin con trai tôi chẳng lẽ tin cô con gái suốt ngày quậy phá, không đáng tin cậy của cậu chắc?”

“Này, cậu đừng có mà công kích kiểu đấy nhé!” Lý Tranh Diễn nổi cơn thịnh nộ.

“Tôi công kích gì hả? Khả Khả vốn dĩ đã không đáng tin cậy rồi, nghịch diêm thôi mà cũng đốt cháy tóc của mình, đứa ngốc cũng không ngốc tới mức đó chứ.”

Lương Nặc nghe thấy vậy nheo nheo mày, kéo tay áo Bắc Minh Dục: “Đừng có nói lời kích bác thế, quá đáng rồi đấy!”

Kết quả....

Lý Tranh Diễn và Bắc Minh Dục cùng lúc quay đầu lại nhìn cô đồng thanh nói: “việc của đang ông em đừng có xen vào!”

“Hu hu.....”

Lý Khả Khả lại khóc òa lên, nói giọng oán trách: “Mọi người đều coi thường con!” cô bé ngồi trên ghế sô pha đập tay đập chân, lại nói: “Con cũng muốn tham gia bài kiểm tra ba ngày nữa, hức, Khả Khả cũng là cô bé ngoan ngoãn thông minh, nhất định biết nhiều hơn anh Tiểu Tiểu Bắc!”

Lương Nặc gãi đầu: “Khả Khả, bố con và chú chỉ là nói đùa nhau thế thôi, con đừng tưởng thật.”

Bắc Minh Dục khẽ cười: “Sao lại không là thật? Khả Khả chỉ nhỏ hơn Tiểu Bắc có một tháng tuổi, cũng phải có trách nhiệm với lời mình nói.”

Lý Tranh Diễn cũng đáp lại: “So thì so, con gái tôi sợ con trai cậu chắc?”

Khả Khả giơ tay lên trời tán thành: “Đúng thế, con còn lâu mới sợ anh ấy....Tiểu Tiểu Bắc, anh đợi đấy mà xem, ba ngày nữa em nhất định sẽ làm cho anh....làm cho anh quỳ dưới đất hát bài chinh phục.”

Tiểu Bắc lạnh lùng liếc nhìn Khả Khả: “Nếu em thi khóc với anh có lẽ chắc anh sẽ thua.”

Khả Khả giậm chân tức giận.

“Cứ đợi đấy, anh nhất định sẽ thua thảm hại cho mà xem!”

“Ồ, vậy thì trước tiên em hãy cứ vắt sạch nước mũi của mình đi hãy.”

Khả Khả nghe thấy vậy, đột nhiên trợn trừng mắt lên, lập tức đưa hai tay lên mũi và miệng lau lau, chắc chắn rằng lai sahcj rồi sau đó bèn vênh mặt lên nói: “HỨc! Lau sạch rồi đấy!”

“Ấu trĩ!”

Tiểu Bắc thở hắt ra một tiếng, khuôn mặt mang đầy vẻ khinh bỉ.

Trong đầu Lý Tranh Diễn dần dần có một ý nghĩ và muốn thực hiện nó, anh nhướn mày nhìn Tiểu Bắc nói: “Tiểu quỷ, nếu con đã kiêu căng ngạo mạn như vậy, nếu ba ngày nữa mà con thua rồi, thì con sẽ làm con rể của ta, bước chân được vào Lý gia.”

Bắc Minh Dục cười lạnh lùng rồi nói: “Thế nếu con trai tôi thắng thì sao?”

“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ!”

“Nhưng nếu?”

Khả Khả đột nhiên đứng phắt dậy, hai tay chống vào hông nói: “Nếu anh ấy thắng, tên của con sẽ được đọc ngược lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK