“Nói gì cũng vô dụng, Lý Khả Khả, mẹ đếm tới ba, con mà không lại đây là mẹ không cần con nữa đâu đấy!” Kỷ Sênh phải chiến đấu như thế này với Lý Khả Khả là chuyện thường, cô nói lạnh lùng: “Nói được làm được, đây là Âu Thành, mẹ để con bên đường, xem con còn có thể ăn được đồ ăn ngon nữa không!”
Khả Khả vẫn mếu máo, bảo tay ra khỏi chân Lương Nặc, lặng lẽ đi về phía Kỷ Sênh.
“Mẹ....con sai rồi!”
“Sai ở đâu?”
Khả Khả thút thít: “Coi các cô các chú dưới lầu là kẻ ngốc, còn muốn để các cô các chú ấy mắng mẹ, sau đó thì con sẽ không bị đánh nữa.”
Bắc Minh Dục, Lương Nặc: “.......”
Kỷ Sênh bất lực, đi tới bên cạnh Lương Nặc cầm lấy tay cô: “Cậu nói xem cậu mới đi mấy tháng mà Khả Khả đã coi trời bằng vung đến mức độ này, tất cả đều trách cái tên Lý Tranh Diễn chiều chuộng nó quá thể, cái gì cũng nghe theo nó, đáp ứng nó, sớm muộn cũng thành cái kiểu con nhà giàu mất dạy, ôi, không đúng, khéo nó còn làm cho Lý gia bại cả đi, sau đó trở thành đám ăn xin ấy chứ!”
“Lý gia lại dễ dàng bị bại sản dưới tay một đứa trẻ thế á, thế thì có mà Lý Tranh Diễn đổi tên thành Lý vô dụng đi là vừa!” Bắc Minh Dục huýt sáo, rồi cười như không cười nói.
“Chẳng thế thì không à! lần nào tớ nói đến Khả Khả anh ta cũng đối đầu với tớ, lần này may mà không ở đây, nhất định phải dạy bảo nó bỏ thói hư tật xấu đi mới được!” Kỷ Sênh tức giận nghiến răng, nói gằn giọng.
Khả Khả khóc hu hu lớn tiếng, hối hận vì không đưa Lý Tranh Diễn cùng đi.
Bắc Minh Dục đột nhiên quỳ xuống, tiện tay với một cái kẹo trong chiếc đĩa hoa quả ở bàn trà, dỗ dành nói: “Khả Khả lại đây nào!”
“Chú....”
Khả Khả liếc mắt nhìn Kỷ Sênh, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không dám động đậy.
Kỷ Sênh nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng: “Nghe xem chú muốn nói gì với con!”
Lúc này Khả Khả mới dám chạy tới gần Bắc Minh Dục, đầu tiên là đặt tay lên mặt anh, sau đó thơm hết bên má này tới bên má kia làm cho hai bên má anh đầy nước bọt, anh nheo chặt mày lại, nhìn cô bé có vẻ chê bai: “Tới khi nào con mới thay đổi được cái kiểu chẳng làm gì mà cứ phải thơm vào má chú?”
Khả Khả chẳng nói gì, cướp lấy cái kẹo trong tay anh, bóc ra rồi ngửi ngửi, cảm thấy mùi vị có vẻ ngon liền cho thẳng vào miệng.
“Chú đẹp trai, cô xinh gái, Khả Khả nhìn thấy ai đẹp là đều muốn thơm.”
“...........” Bắc Minh Dục: “Đừng có mà nịnh hót chú, tối nay mẹ con phạt con thì cô chú đều không giúp con đâu.”
“Chú....”
“Có điều....”
“Có điều sao ạ?”
Bắc Minh Dục đang định nói ra điều kiện của mình, cửa phòng bị người từ ngoài đẩy vào, Tiểu Bắc với khuôn mặt chẳng vui vẻ gì, chậm rãi bước vào trong, nhưng lại nhìn thấy trong phòng toàn là người lạ.
Kỷ Sênh ngạc nhiên kêu lên: “Con nhà ai đây thế? Nhìn đáng yêu quá!”
Lương Nặc biết Tiểu Bắc sợ người lạ, lập tức đi tới nắm lấy tay Tiểu Bắc, sau đó giới thiệu: “Tiểu Bắc con đừng sợ, đây là người bạn thân như chị em của cô –Kỷ Sênh, con cũng có thể gọi là cô Kỷ Sênh.”
Tiểu Bắc mím môi, nhìn Kỷ Sênh có vẻ lạnh nhạt: “Cô Kỷ...”
“Woa! Là nhà cậu à? tối nay cậu chính là tổ chức sinh nhật cho thằng bé?” Kỷ Sênh kích động quỳ xuống trước mặt Tiểu Bắc, ngón tay cô chạm khẽ vào mũi Tiểu Bắc: “Ngoan quá! Cô cho con kẹo này....”
Tiểu Bắc đột nhiên lùi về phía sau một bước, đang định tránh Kỷ Sênh đi.
Kỷ Sênh quay ra nhìn Lương Nặc vẻ buồn buồn nói: “Trông tớ nhìn ghê lắm à?”
“Xinh mà!”
“Vậy sao thằng bé....”
“Con trai tôi nhìn thấy phụ nữ xấu đều lùi lại tránh đi như thế đấy!” Bắc Minh Dục lạnh lùng nói, Kỷ Sênh đang định cãi lại, Lương Nặc vội vàng ngăn lại, lườm Bắc Minh Dục một cái, sau đó kéo Tiểu Bắc tới giới thiệu với Khả Khả: “Tiểu Bắc, đây là con gái của cô Kỷ Sênh, tên là Khả Khả.”
Tiểu Bắc ngẩng đầu lên nhìn Khả Khả, ánh mắt có chút phức tạp, Lương Nặc không hiểu, hôm nay Tiểu Bắc làm sao thế nhỉ?
Khả Khả chớp chớp đôi mắt vẫn còn đang ươn ướt rồi cười tươi như một đóa hoa.
“Hóa ra tiểu ca ca tên là Tiểu Bắc!”
Lương Nặc và Kỷ Sênh cùng lúc đơ người ra: “Hai đứa biết nhau à?”
“Biết ạ! Tiểu ca ca!” cô bé bước lại gần cầm lấy tay Tiểu Bắc vung vẩy với bộ dạng anh em thân thiết lắm nói: “Mẹ, cô, tiểu ca ca còn nắm tay con rồi cơ!”
Mồm Lương Nặc há hốc sắp thành hình tròn rồi: “Tiểu.... Tiểu Bắc, thật sao? Khi nào con gặp Tiểu Khả đấy?”
“Không phải thế!” Tiểu Bắc nhìn Khả Khả với ánh nhìn khinh bỉ, sau đó chạy tới bên cạnh Lương Nặc nói với vẻ chê bai: “Bạn ấy bẩn lắm.”
Khả Khả tức giận: “Anh nói dối, Khả Khả xinh đẹp nhất, sạch sẽ nhất.”
Bắc Minh Dục từ trước tới nay chưa bao giờ thấy Tiểu Bắc có nhiều nét biểu cảm như thế này với một người trừ Lương Nặc ra, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, cố ý nói với Khả Khả: “Cháu thơm vào má ta chỗ nào cũng là nước bọt, sạch đâu mà sạch, rõ ràng là bẩn!”
“Không có không có.....” Khả Khả kích động đưa hay bàn tay xòe ra trước mặt: “Rõ ràng là anh nắm tay em, anh đừng có không thừa nhận!”
Là bạn quệt bánh vào miệng tớ, rõ bẩn! Tiểu Bắc nói với vẻ đáng ghét.
Khả Khả nghe thấy vậy thì dường như thấy tổn thương lắm.
Càng tức giận hơn, giậm chân đập tay khóc òa lên, hai tay dụi dụi mắt, mãi không chịu ngừng.
Lương Nặc nheo mày nói: “Tiểu Bắc, đây là em con, con phải nhường em chứ, sao lại bảo em bẩn chứ! mau xin lỗi em đi....”
“Không!”
Tiểu Bắc lập tức từ chối lời đề nghị của Lương Nặc.
Khả Khả khóc càng lớn hơn.
Kỷ Sênh cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, kéo Khả Khả vào lòng: “Nếu em ấy cho tay vào miệng con thật thì là em ấy không đúng, lát nữa cô sẽ phạt em ấy.....”
“Hu hu....” Khả Khả giậm chân, khóc nấc lên: “Khả Khả không bẩn, anh còn vẩy thứ gì đó lên người khác, hại chú ấy cháy quần áo! Hức! Mẹ, cái anh này mới là người xấu ấy!”
“Cái gì mà rắc đồ? Cái gì mà bốc cháy?”
Bắc Minh Dục đột nhiên như nhớ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khả Khả: “Cháu nói Tiểu Bắc rắc thứ gì đó lên người Thẩm Cách dẫn tới việc người chú ấy bốc lửa?”
“Chính mắt cháu nhìn thấy!”
Khả Khả đắc ý lườm Tiểu Bắc một cái, dường như trả thù được phần nào vậy.
Tiểu Bắc mím chặt môi, Lương Nặc chất vấn: “Sự việc này không thể nói linh tinh được, Tiểu Bắc, con thật sự có làm việc đó không?”
Tiểu Bắc không nói gì, không kể Lương Nặc hỏi thế nào cậu bé cũng giữ im lặng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khả Khả, kèm theo đó là sự tức giận và ghét bỏ, ánh mắt này từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện ở cậu.
..................
Bắc Minh Dục đi xem camera của khách sạn.
Có mấy cái camera không quay được goc đó, những cái khác quay thì không có cảnh nào cho thấy Tiểu Bắc tiếp xúc với Thẩm Cách, để làm rõ sự việc này, anh lập tức cho người lấy quần áo mà Thẩm Cách đã cởi ra mang về.
Vừa mới kiểm tra, anh đột nhiên bật cười lớn.
Lương Nặc không hiểu: “Anh cười cái gì đấy?”
“Hóa ra con trai anh đúng không phải là bị chứng tự kỉ!”
Lương Nặc càng tò mò hơn: “Rốt cuộc là thế nào? Việc này thì có liên quan gì tới việc Tiểu Bắc có mắc chứng tự kỉ hay không?”
“Là phốt pho trắng!” Bắc Minh Dục trải chiếc áo ra, chỉ lên vết trắng còn lưu lại trên áo nói: “Phốt pho trắng khẽ dính lửa là cháy, đây là những chứng cứ để lại sau khi bị cháy, làm gì có kẻ mắc bệnh tự kỷ nào có thể làm được việc như thế này?”