Mục lục
1001 Đêm Tân Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tỉnh lại sau giấc mơ tươi đẹp đó, Lương Nặc vùi đầu mình vào gối.

Anh vì cô mà phản đối lão phu nhân, anh vì cô mà vượt ngàn dặm tìm tới nước Pháp xa xôi, đuổi theo cô về quê, thậm chí anh còn vì cô mà không màng tới tính mạng....

Những điều này sao có thể đều là giả được?

Anh đã từng nói tân nương của anh chỉ có thể là cô, không kể cô già đi hay xấu xí đi thì cô vẫn là tân nương duy nhất của anh, người duy nhất anh yêu, vậy thì sao có thể thay đổi thành ra như bây giờ?

Không thể nào.

Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.

Bệnh của cô!

Đúng rồi, là bệnh của cô.

Trước khi cô mắc bệnh thì hai người vẫn hạnh phúc, cô vừa mắc bệnh thì có điều bất thường, rõ rằng biết rằng mạng sống của cô chỉ còn lại có mười ngày, mấy ngày sau cùng sao anh lại chạy ra ngoài liên tục như thế?

Cô rõ ràng tưởng mình phải cầm chắc cái chết trong tay, nhưng sao đột nhiên lại khỏi?

Kỷ Sênh chắc chắn là cùng với anh lừa cô!

Lương Nặc như tìm thấy manh mối mới, cô cố gắng bò dậy từ giường đi tìm điện thoại, cô lật tung giường lên mãi mới tìm thấy chiếc điện thoại ở góc giường.

Hai bàn tay run lên lẩy bẩy, cô gọi điện thoại cho Kỷ Sênh.

Tút tút tút...

Hồi chuông báo máy bận vang lên bên tai cô.

Cô không chịu bỏ cuộc, tiếp tục gọi, lại là âm thanh báo máy bận, ngoài việc bấm gọi và chờ đợi cô không thể làm gì kahcs, đã mấy lần muốn gọi cho Bắc Minh Dục nhưng cuối cùng thì cố kìm lại.

Anh nhất định sẽ không nhận điện thoại của cô.

.............

Ngày hôm xuất viện, Lương phu nhân giúp cô làm thủ tục xuất viện.

Kỷ Sênh thì mất tích rồi, Liễu Tiêu Hàn thì đang bận đấu đá với mẹ chồng tương lai, Lương Vân cũng như biến mất khỏi thế giới, không thể nào liên lạc được.

Những người bên cạnh cô dường như từng người từng người một rời cô mà đi.

“Lát nữa con về nhà với mẹ, làm thủ tục xin nghỉ học trước đã, nếu muốn giữ đứa bé thì ngoan ngoãn dưỡng thai, bác sĩ nói rồi, sức khỏe con yếu, nếu như để sảy thai trong trường thì...hức, tới lúc đó đừng trách mẹ không nhắc.”

Lương phu nhân thực ra vẫn rất quan tâm đứa bé, Lương Nặc đã nhìn thấu được bà.

“Mẹ, lát nữa mẹ về nhà trước đi, con muốn một mình đi bộ một lát.”

Lương phu nhân vứt va li hành lí xuống đất: “Mày còn muốn đi tìm thằng đàn ông cặn bã đó à?”

“Anh ấy không phải thế!”

“Thế con nói cho mẹ biết, tại sao con mang thai rồi mà nó không xuất hiện, con phải nhập viện rồi mà nó cũng không xuất hiện, từ lúc con sốt cao tới bây giờ cũng đã bảy ngày bảy đêm rồi, đến một cuộc điện thoại mẹ cũng không thấy nó gọi đến.”

Hai mắt Lương Nặc đỏ ngầu lên tủi thân.

“Con không tin! Anh ấy sẽ không chia tay con như thế này được....anh ấy làm thế chẳng qua là vì con.....”

“Vì con cái gì? Mẹ nói cho mày biết, đàn ông từ trước tới nay đều là có mới nới cũ, mày xem ba mày kia kìa, trước kia mẹ con chẳng phải cũng bị mẹ đá đi đấy còn gì, đàn ông có quyền có thế chẳng thằng nào là đáng tin cậy cả!”

Lương phu nhân lạnh lùng ngắt lời cô, vô tình chế nhạo bản tính khó đổi của đàn ông.

Lương Nặc lấy tay bịt chặt miệng, đẩy Lương phu nhân chạy thẳng ra ngoài.

Cô không kìm chế được nữa rồi, cô muốn có được một kết quả nhanh nhất.

.........

Bắt xe đi tới ngự cảnh viên, cô vẫn đi vào trong với dáng điệu như trước, nhưng đội bảo vệ ở cửa đã được đổi thành những người cô không hề quen biết, bọn họ không nể tình gì mà chặn ngay cô lại.

“Xin lỗi, thiếu gia đã dặn dò sau này cô không được phép tới đây nữa!”

“Không được phép tới đây nữa....?” Lương Nặc nhắc lại lời bọn họ.

“Đúng vậy, mời cô đi cho, bằng không chúng tôi sẽ phải gọi đội bảo an đuổi cô đi.”

Lương Nặc lắc đầu: “Tôi không đi, bây giờ tôi đang là bà bầu, nếu các người dám dùng vũ lực, cùng lắm thì cá chết lưới rách – một xác hai thi thể!”

Bảo vệ: “.....”

Dường như không nghĩ tới cô bướng bỉnh thế này, bảo vệ trầm mặc một lúc, suy nghĩ đang định gọi điện cho Bắc Minh Dục, nhưng chưa kịp ấn nút gọi thì một chiếc xe màu đen liền từ cửa lớn đi ra....

Bảo vệ lập tức tắt máy, giơ tay xua đuổi: “Cô mau đi đi, nếu để thiếu gia nhìn thấy cô đứng ở đây, nhất định sẽ không tha cho tôi đâu!”

“Tôi không đi!”

Lương Nặc không chịu rời đi, mắt nhìn chằm chằm vào tấm chắn ngang đường được mở ra, chiếc xe màu đen từ từ đi qua.

Một mình Bắc Minh Dục ngồi trên ghế lái, ánh mắt anh lạnh lùng như đang nhìn vào một người không hề quen biết.

Anh khẽ nhếch mép như cười nhạo cô vệ việc nói lời mà không giữ được lời.

Cô đã nói dõng dạc là cô không cần anh nữa, là anh bỏ cô, vậy mà bây giờ lại đến tìm anh thế này.

Nhưng, Lương Nặc không chịu nổi việc chia tay mà không có lý do rõ ràng, cô hối hận rồi!

Bảo vệ cổng vẫn kéo cô đi, Lương Nặc đẩy anh ta ra, ánh mắt cô hướng về phía trước xe rồi chạy thẳng lên phía trước, cô đứng giữa đường chắn ngang.

“Kít....”

Lốp xe và mặt đường cọ sát vào nhanh phát ra thứ âm thanh nghe thật ghê tai.

“Cô muốn chết à? muốn chết thì đi nhảy lầu mà chết, đừng làm bẩn xe của tôi!”

Bắc Minh Dục phanh gấp lại, chiếc xe vẫn không ngừng lắc lư.

Hai tay nắm chắc lấy vô lăng, ánh mắt anh tràn ngập nỗi sợ hãi và hoảng loạn, anh cố mắng và cười chế nhạo.

Là ai đã nói rằng khi Bắc Minh Dục không thích một người phụ nữ nào đó, anh sẽ có thái độ lạnh nhạt tới ghê sợ với người đó, bây giờ.....cô đã cảm nhận được rồi.

“Anh xuống đây, tôi muốn nói chuyện với anh!”

Lương Nặc vẫn giơ hai tay ra ngang vai đứng chắn giữa đường, không cho phép anh dẽ dàng rời khỏi tầm mắt của bản thân, Bắc Minh Dục dùng lực ấn mạnh còi xe, tiếng còi vang lên thành một tràng dài.

“Cô có cút đi hay không hả?”

“Anh xuống đây!”

Tinh thần Bắc Minh Dục như bị trúng độc: “Tôi đếm tới ba nếu cô không cút đi tôi sẽ cho bánh xe đè lên người cô!”

Lương Nặc đột nhiên nhìn thấy trên tay anh vẫn đep chiếc nhẫn cưới của bọn họ, ánh mắt nghi ngờ, cô chạy lên phía trước, thò đầu vào bên trong xe, chỉ tay vào ngón tay anh: “Nếu anh thực sự không thích em nữa thì tại sao anh vẫn còn đeo nhẫn cưới? anh nói cho em biết, có phải vì bệnh của em không? Ai đã uy hiếp anh? Anh nói cho em biết, anh không cần một mình chịu đựng thế này, anh nói cho em biết có được không?”

“Ai nói rằng tôi bị uy hiếp?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, liền tháo chiếc nhẫn trên tay ra, không do dự mà vứt thẳng nó ra ngoài: “Nhìn rõ chưa hả? Cái đó chỉ là tôi quên vứt đi mà thôi!”

Chiếc nhẫn cưới vẫn còn sáng bóng bị anh vứt ra ngoài, nó lăn tròn trên đường sau đó rơi xuống cống nước.

Lương Nặc đờ người nhìn chiếc nhẫn cưới biến mất.

Cô lại cúi xuống nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay mình.

Cô chưa từng nghĩ có một ngày anh sẽ vứt chiếc nhẫn cưới đó đi.

Anh từng nói không kể xảy ra chuyện gì, không kể tức giận thế nào sẽ đều không rút nó ra, vậy mà lúc này, anh hành động dứt khoát giống như vứt đi một thứ rác rưởi vậy.

“Vậy anh nói cho em biết, tại sao rõ ràng là em sắp chết mà bây giờ lại có thể sống sờ sờ để đứng ở đây? Lẽ nào không phải chính anh đã cứu em?”

Bắc Minh Dục không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh quay đầu đi không nói gì.

“Em chỉ cần một câu trả lời đơn giản như vậy thôi, khó khăn với anh đến thế à? hay là nói anh đã bị uy hiếp, bây giờ anh đã thỏa hiệp rồi!

Cô thở gấp, có chút vụng về lúng túng.

Bắc Minh Dục vẫn không trả lời cô, anh lấy một tay hất tay cô ra, chân đạp vào bàn đạp ga, chiếc xe giống như một mũi tên trong chớp mắt đã rời khỏi tầm mắt cô.

“Bắc Minh Dục! Em sẽ không bỏ cuộc đâu! Anh không thể cho em một câu trả lời rõ ràng thì chỉ chắc chắn rằng anh đã bị uy hiếp!!”

...........

Cô một mình đi bộ trên phố, tự mình chút giận.

Không có câu trả lời thì lại là câu trả lời tốt nhất, cô nhất định sẽ kiên nhẫn chờ đợi, cô đi vào nhà hàng kiểu Tây mà hai người thường tới ăn.

Điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.

Nhìn thấy số máy hiện lên trên màn hình, cô vui mừng.

Anh nghĩ thông rồi nên muốn nói với bản thân cô sao?

Nhanh chóng ấn nút nghe, Lương Nặc cười cười đang định nói thì cùng lúc đó anh như gầm lên ở đầu dây bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK