“Đưa đây!”
Lời của Đổng Hàn Thanh chưa dứt Bắc Minh Dục dường như theo phản xạ, anh giật lấy tập tài liệu, không cho Lương Nặc xem.
Lương Nặc đang định cướp lại nhưng Bắc Minh Dục đã kịp vứt vào trong xe anh, anh lạnh lùng nói với Đổng Hàn Thanh: “Không biết anh tới để em kịch hay là quan tâm thật sự nhưng bây giờ thì anh có thể đi rồi!”
Đổng Hàn Thanh nhướn mày: “Xem ra Bắc thiếu gia có sự phòng bị hơi nặng nề rồi.”
“Mời về không tiễn!”
“Vậy thì tôi chờ xem sự phòng bị tiếp theo của anh.”
Đổng Hàn Thanh nói mấy câu mà Lương Nặc đều nghe không hiểu lắm, sau đó anh ta liền rời đi. Lương Nặc lại muốn đi lấy tập tài liệu đó nhưng Bắc Minh Dục nhất quyết không chịu mở cửa xe cho cô làm cô tức giận nhưng không biết làm thế nào chỉ có thể hậm hực bĩu môi nhìn anh chằm chằm.
“Rốt cuộc thì anh định làm gì chứ? Đó là Đổng Hàn Thanh đưa cho em mà!”
“Không được!” Bắc Minh Dục nheo mày, lạnh lùng nói bá đạo: “Tất cả những đồ gì Đổng Hàn Thanh đưa em đều không được nhận.”
Lương Nặc hậm hực giậm chân xuống đất: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào việc anh là chồng của em!” Bắc Minh Dục chuyển luôn chủ đề câu chuyện: “Thôi được rồi, gần đây khí hậu có vẻ đẹp, vết thương trên tay em chắc cũng đã thể tháo chỉ rồi, đợi một vài hôm nữa bác sĩ đi làm trở lại, anh đưa em đi cắt chỉ.”
Vừa nói anh vừa lấy tay đẩy lưng cô đi vào Lương gia, Lương Nặc vẫn ngoái đầu lại chưa quên: “Thế còn tập tài liệu kia....”
“Còn nói nữa là anh hôn không cho nói nữa đấy!”
“Đừng...” Lương Nặc vội vàng từ chối, đẩy anh ra: “Mẹ em đang ở nhà đấy....”
“Vậy thì đừng quan tâm tới đồ của Đổng Hàn Thanh đi!”
Lương Nặc ngơ người suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Bắc Minh Dục: “Có phải anh và Đổng Hàn Thanh có giao dịch gì với nhau không? Sao em cứ cảm thấy có gì đó không bình thường nhỉ?”
“Anh ghen rồi! Em không thấy trong không khí thoang thoảng mùi giấm chua à?”
Lương Nặc bĩu môi. Không thèm nói chuyện với người đàn ông mà cô cho là ấu trĩ, ấm ức trở về Lương gia.
Bắc Minh Dục lái xe rời khỏi Lương gia, đi qua mấy con phố dài mới từ từ dừng xe lại, ánh mắt anh rơi vào tập tài liệu trên ghế, anh mở túi tài liệu ra.
eĐó là giấy chứng nhận thực tập của công ty C&A.
Đáng lẽ là gửi cho Lương Nặc qua đường bưu điện nhưng Đổng Hàn Thanh đã tiện thể cầm về cho cô.
Bắc Minh Dục thở dài nhẹ nhõm, anh cứ nghĩ đó là những bức ảnh mà Đổng Hàn Thanh dùng để uy hiếp anh, ngay sau đó điện thoại anh rung lên báo có tin nhắn – đó là của Đổng Hàn Thanh.
【Đừng quên việc anh đã đồng ý với tôi, bằng không lần sau thứ nhận được không đơn giản là giấy chứng nhận thực tập thế này đâu.】
Trong ánh mắt Bắc Minh Dục tràn đầy sự u ám.
Rõ ràng anh ta hôm nay làm thế là cố ý.
...............
Sau khi An Tử Đan rời khỏi Hải Thành, thư ký Tôn đã khống chế tài khoản mạng mà An Tử Đan dùng để đăng những bức ảnh của Lương Nặc.
Tuy là trước đó đã bị khóa lại nhưng bây giờ lại được mở ra, hơn nữa còn công khai một bài viết xin lỗi, giải thích những bức ảnh đó chỉ là cô ta photoshop ra mà thôi.
Bài viết xin lỗi dài dằng dặc được đăng lên khắp nơi.
Có điều dân mạng vẫn không thỏa mãn, vẫn mắng xơi xơi, trước sau đều cảm thấy Lương Nặc là kẻ dâm đãng, không vậy thì làm sao có thể quyến rũ được người đàn ông như Bắc Minh Dục?
Kết hôn rồi mà vẫn còn ngoại tình....
Sau đó Bắc Minh Dục phải dùng không biết bao nhiêu tiền để thuê một đội ngũ ngày đêm khống chế những lời bình luận đó đồng thời có những lời bình có lợi cho Lương Nặc, trên mạng người ủng hộ và kẻ độc mồm khẩu chiến những hai ngày trời mới có thể miễn cưỡng kiểm soát được cục diện tình hình.
Lương Nặc ngày nào cũng chỉ ở im trong nhà không ra ngoài, dần dần cũng bớt quan tâm đối với những lời đồn đại không hay trên mạng, chỉ thỉnh thoảng mới nhớ tới rồi lại lên mạng xem xem người ta mắng mình thế nào.
Dù gì thì cô cũng ở trong Lương gia, người làm và vệ sĩ cũng không phải ít, chỉ cần không ra ngoài, vấn đề an toàn đều không đáng lo ngại.
Buổi tối, Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn lần lượt gọi điện cho cô an ủi, rồi lại cũng nhau nói chuyện viedeo.
“Có cần bọn tớ đến ở bên cạnh cậu không?” Kỷ Sênh chống tay lên cằm hỏi.
Liễu Tiêu Hàn cũng vừa cắn hạt hướng dương vừa nói: “ĐÚng vậy, hội tớ gần đây cũng chẳng có việc gì, hôm đó nếu không phải chồng cậu đuổi đi, hội tớ đã ở lại ngự cảnh viên, bên đó có vẻ tốt nhỉ!”
“Không cần đầu.” Lương Nặc lắc đầu: “Tớ được bảo vệ cẩn thận lắm, không sao đâu.”
“Vậy thì tốt” Liễu Tiêu Hàn gác hai chân lên bàn máy tính, nói cảm thán: “Vậy thì tớ đành đi diễn kịch lấy lòng mẹ của anh rể tớ thôi!”
Kỷ Sênh và Lương Nặc nhìn nhau chớp mắt đơ người không hiểu: “Sao lại thế?”
“Tớ và nha rể tớ lên giường với nhau rồi!” Liễu Tiêu Hàn nói không hề xấu hổ mà rất hồn nhiên: “Vào hôm kia.... Hội tớ không cẩn thận nên uống hơi nhiều, không cẩn thận đã ôm nhau một lúc, sau đó, lại không cẩn thận mới thành ra ngủ cùng nhau!”
Tuy là nói với vẻ rất tự nhiên nhưng mặt Liễu Tiêu Hàn vẫn hơi đỏ lên.
Kỷ Sênh giật mình rú lên: “Cậu đúng là không biết xấu hổ, đó là anh rể cậu đấy nhé! Cậu lại lừa con nhà người ta thế?”
“Thì anh ấy cũng có nhu cầu mà.” Liễu Tiêu Hàn vênh mặt lên lý lẽ, rồi lại nói: “Dù sao thì anh ấy đã nói là sẽ chăm sóc tớ cả đời, so với việc để anh ấy lên giường với người phụ nữ khác thì chẳng bằng bị tớ “lừa”.”
Chị gái Liễu Tiêu Hàn và anh rể cô vốn dĩ yêu nhau từ thời đại học, có điều chị cô vì gặp tai nạn xe mà đã mất, tuy là sự việc đã qua đi 5, 6 năm. Nhưng anh rể cô vẫn luôn chăm sóc cô cho tới bây giờ.
Lương Nặc lau lau màn hình máy tính, tò mò hỏi: “Thế cậu vừa nói diễn kịch nịnh nọt là thế nào? Lẽ nào....mẹ anh rể cậu không đồng ý cho hai người ở bên nhau?”
“Sau khi hội tớ bên nhau ngày thứ hai thôi, anh ấy đã đưa tớ về gặp mẹ anh ấy, có điều bà ấy là kiểu người điển hình cho phụ nữ thích nịnh nọt, trước đây khi anh rể tớ làm ăn vẫn còn nhỏ thôi thì nhìn thấy tớ vẫn cười ngọt ngào lắm, nhưng sau đó làm ăn được rồi, làm to rồi thì bóng gió mắng tớ là đồ ăn bám!”
“Sau đó?”
“Sau đó, mẹ anh ấy liền mắng té tát, nói rằng đã tìm cho anh ấy mấy vị đương kim tiểu thư của những nhà danh giá, hi vọng anh ấy sẽ đi xem mặt, sau đó sớm mặc kệ tớ.”
“Bà ta còn không biết xấu hổ hơn cả cậu!” Kỷ Sênh nói chắc nịch, Liễu Tiêu Hàn lườm Kỷ Sênh một cái: “Hức! Tớ mà không biết xấu hổ á!”
Lương Nặc nghe hai người nói chuyện mà cũng phải bật cười.
“Thế thì cố lên Tiêu Hàn, tớ tin dựa vào IQ của cậu thì mẹ anh ấy sẽ không phải là đối thủ của cậu đâu!”
Liễu Tiêu Hàn ghé sát vào màn hình mãy tính cười ha ha rồi chu mỏ hôn: “Nặc Nặc, vẫn là cậu tốt, không giống ai đó chỉ biết chế nhạo tớ, có điều nói thực lòng, cơ thể anh rể tớ đúng là không chê vào đâu được, lại còn múi nào ra múi đấy! mà cũng không hề nhìn thấy anh ấy hàng ngày tập luyện gì nhé....”
“Không được nhìn thì không tin đâu ạ!” Kỷ Sênh bĩu môi, rồi lại nói với vẻ lo lắng: “Vẫn nói phụ nữ khi yêu thì như kẻ ngốc, nhìn bộ dạng cậu bây giờ thì thực sự có thể đối phó được với mẹ anh ta không?”
“Yên tâm đi!” Liễu Tiêu Hàn vênh mặt nói: “Lần sau chụp ảnh giường chiếu cho các cậu xem, có dám xem không?”
Lương Nặc đang uống nước mà suýt nữa phụt cả ra ngoài, vội vàng lau miệng, ngạc nhiên nói: “Việc như thế mà cũng dám cho người khác xem á?”
“Thì bạn thân thiết mà, có gì mà không thể cho xem!”Mắt Kỷ Sênh sáng lên, cười chêu chọc nói: “Tớ là tớ tò mò lắm, xem các cậu thích những thể loại gì, tiện thể đếm xem anh ta có mấy múi?”
Liễu Tiêu Hàn giơ ngón tay trỏ lên tính tính rồi nói: “Hình như là sáu múi, tối đó đúng là mệt chết, còn chẳng muốn động đậy gì....cậu nói tới tớ mới nhớ ra là còn chẳng kịp đếm ấy. đúng rồi Nặc, cậu với chồng cậu lần đầu tiên có mệt không?”
Liễu Tiêu Hàn thao thao bất tuyệt một hồi, sắc mặt Lương Nặc trầm hẳn xuống, lắc đầu: “Lần đầu tiên của tớ chẳng có gì thích thú.”
Lần đầu tiên, Bắc Minh Dục thậm chí chỉ dùng tới một ngón tay.
Sau này, cô mới phát hiện rõ ràng bản thân không hề có lần đầu tiên.