Viên đạn chỉ trúng vào vai cô.
Cô ở Pháp bị gầy đi là vì những cơn đau đầu.
Tăng Du khi điều trị bệnh rối loạn trí nhớ của cô đã cố ý kìm nén tinh thần của cô lại, muốn trị được nó chỉ có thể có thuốc, nhưng cô sau khi gặp chuyện đã mấy tháng liền không có thuốc giải.
Vì vậy tình trạng của cô mới lúc tốt lúc không tốt.
Khi cô đau đầu thì dường như cả đêm mất ngủ, vào những ngày có nắng rực rỡ thì đầu cô lại không đau, cô lại giống với người bình thường.
Bắc Minh Dục vừa đưa Lương Nặc về tới Hải Thành đã mời bác sĩ nổi tiếng trước đây về để chuẩn đoán và điều trị cho cô.
Vị bác sĩ vuốt râu vừa kiểm tra cho cô vừa thở dài: “Thiếu phu nhân, nếu không phải là cô đang mang thai, thực ra uống một số thuốc giảm đau là cũng đã có tác dụng rồi.”
“Em tin là thiếu gia sẽ rất nhanh tìm thấy em thôi.” Lương Nặc lắc đầu, cô nắm chặt lấy tay Bắc Minh Dục: “Em đã không dùng thuốc thần kinh là gì đứa con, tự bản thân em cũng không muốn dùng, Tăng Du y thuật cao như thế, ngộ nhỡ em uống thuốc lung tung dẫn tới rối loạn thần kinh, lại quên hết mọi chuyện trước đây thì làm thế nào.....”
Dưới ánh sáng màu trắng bạc, Bắc Minh Dục cúi đầu nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của cô.
Đột nhiên trong giây phút đó, trong lòng anh vô cùng cảm động.
Anh mở miệng nhưng lại cảm thấy lúc này mọi lời nói đều là thừa thãi và giả tạo, chỉ có ôm chặt lấy cô thì cả hai mới cảm nhận được nhịp đập con tim của đối phương, khi đó chẳng cần nói gì cả hai cũng đều hiểu.
Kỷ Sênh nghe được tin đã tìm thấy Lương Nặc, lập tức chạy tới chỗ Lương Nặc, hai người gặp nhau ôm lấy nhau khóc nức nở, nói rất nhiều chuyện trên trời dưới biển, mãi cho tới khi Lý Tranh Diễn nhắc về thời gian cũng đã muộn rồi, phải về nhà, lúc đó Kỷ Sênh mới chịu rời đi.
Bác sĩ chế thuốc giảm đau, Lương Nặc hàng ngày đúng giờ uống thuốc, bởi vì trong bụng Lương Nặc còn có đứa trẻ nên bác sĩ đã phải nghiên cứu và chế thuốc với hàm lượng vừa phải, dần dần, thời gian Lương Nặc phát bệnh cũng ít dần đi.
Một hôm, cô dang dựa đầu vào vai Bắc Minh Dục, cô liếc mắt nhìn mái tóc bạc trắng đó vẻ thương xót: “Sao tóc anh lại trắng hết ra thế?”
“Bởi vì đợi em.”
Cô vừa hỏi anh đã trả lời ngay, dường như chẳng cần thời gian để suy nghĩ, anh nhìn vào đôi mắt cô với sự trìu mến và nặng tình, làm cho Lương Nặc không có cách nào để né tránh được, cô chớp chớp mắt, đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh: “Sau này bốn người nhà chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, mãi mãi sẽ không xa anh.”
Anh nắm lấy tay cô đưa lên miệng khẽ hôn: “Ừm!”
Lương Nặc thầm nghĩ, nhất định phải tìm một bác sĩ để giúp anh điều dưỡng cho mái tóc kia trở lại như tước đây hoặc ít nhất cũng đừng trắng toát một màu như thế.
Bụng cô cứ dần dần to lên, Lương Nặc nhìn Tiểu Bắc cũng nhìn bụng cô không chớp mắt vẻ tò mò.
“Tiểu Bắc, sao con lại nhìn chằm chằm vào em bé trong bụng mẹ thế?”
Tiểu Bắc nheo mày, mắt chớp chớp nhìn cô: “Có phải....đợi tới lúc em trai, hoặc em gái con được sinh ra thì mẹ sẽ không thương con nữa đúng không?”
Lương Nặc nghe thấy cậu hỏi vậy cô hơi run lên, cô và Bắc Minh Dục bị phân khai lâu như thế, lại vì cơ thể quá yếu, chỉ sợ không giữ được cái thai này mà dường như dồn hết tâm trí và thời gian vào cho đứa bé trong bụng.
Ngược lại đã không để ý tới cảm nhận của Tiểu Bắc.
“Sao lại như vậy chứ?” cô xoa đầu Tiểu Bắc, cúi đầu xuống hôn lên trán cậu: “Mẹ đã không được ở bên con những năm tháng khi con còn nhỏ, thậm chí khi con biết gọi mẹ cũng là do ba con dạy, không kể em con sau này sẽ có những thành tựu to lớn như thế nào, nhưng con mới là người không gì thay thế được trong lòng ba mẹ.”
Tiểu Bắc mím môi nhìn cô: “Có thật không ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Lương Nặc kéo Tiểu Bắc vào lòng ôm lấy cậu bé: “Không tin con đi hỏi ba con đi, xem xem có phải ba con có trả lời giống mẹ không?”
Tiểu Bắc không nói gì.
Lương Nặc sau khi mất tích, Bắc Minh Dục đối tốt với cậu bé hơn bao giờ hết, thường xuyên ôm cậu vào lòng kể những chuyện trước đây cho cậu nghe, cậu muốn nghe chuyện Âu Thành, Bắc Minh Dục cũng kể lại hết cho cậu nghe, cậu nhìn cô rồi lại đưa tay xoa xoa lên bụng cô.
“Em mau lớn đi, phải ngoan đấy, không được làm khổ mẹ nghe chưa!”
ở cửa, Bắc Minh Dục đang đứng dựa lưng vào tường, anh mỉm cười nhìn cảnh đó, cảm thấy cuộc đời thật viên mãn.
Chớp mắt đã bốn tháng qua đi.
Lương Nặc cũng đã ngày càng đầy đặn hơn, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước rất nhiều, cô kéo tay Bắc Minh Dục, nghiêng đầu hỏi anh: “Thiếu gia, anh nói xem em nên để thường hay mổ? khi sinh Tiểu Bắc em đã bị ngất đi đấy....”
Bắc Minh Dục đặt quyển sách thai giáo trên tay xuống.
“Mổ đẻ sẽ tốt cho sản phụ.”
Lương Nặc chớp chớp mắt: “Nhưng đẻ thường sẽ tốt cho em bé hơn.”
“Em đã có quyết định rồi còn hỏi anh làm gì?” Bắc Minh Dục nhướn mày, hỏi cô vẻ nghiêm túc: “Trước đây em đã vì đứa bé này mà chịu khổ rất nhiều, bây giờ vẫn không màng tới bản thân mình thế à?”
Lương Nặc chu mỏ ra đưa hai tay quàng lên cổ anh, cô nũng nịu nói: “Nếu mổ thì sẽ dùng một con dao rạch bụng em ra, tới lúc đó em không còn xinh đẹp nữa.”
“Dù sao thì anh cũng có chê đâu.”
Lương Nặc nghiến răng lại: “Kỷ Sênh cũng sinh thường đấy thôi, em cũng sẽ sinh thường.”
Bắc Minh Dục cắn nhẹ vào tai cô rồi hà hơi thở vào trong, cười như không cười, anh nói: “Anh nghe nói những sản phụ sinh thường chỗ đó đều bị giãn to ra, ảnh hưởng tới phúc lợi sau này, hay là cứ mổ đẻ đi, tìm một bác sĩ tốt tí là được mà, em thấy thế có được không?”
Đột nhiên hai tai Lương Nặc đỏ lên, lấy gối đập vào người anh.
“Lưu manh!”
Hai người vẫn tiếp tục tranh luận về chủ đề này mãi không thôi, thậm chí Lương Nặc còn lôi cả Kỷ Sênh tới để thuyết phục Bắc Minh Dục, nhưng cuối cùng vẫn không hiệu quả.
Lần đầu tiên hội nghị gia đình đã được triệu tập.
Lương Nặc cho người đón Bắc Minh phu nhân tới, một ngày bốn người đều ngồi trên ghế sô pha, đối diện nhau.
“Nhà chúng ta bây giờ thực hành dân chủ, nếu ý kiến của chúng ta khác nhau thì phải mở hội nghị gia đình.”
“OK.” Bắc Minh Dục gật đầu, anh xoa đầu Tiểu Bắc: “Con trai, nhất định phải biết nên chọn thế nào rồi chứ?”
Tiểu Bắc gật đầu: “Em bé rất là ngoan.”
Bắc Minh phu nhân nhìn chằm chằm như muốn buộc tội Bắc Minh Dục: “Con thì biết cái gì? Đứa trẻ được sinh thường sẽ vừa thông minh vừa đáng yêu, con nhìn Tiểu Bắc xem, nó cũng là được sinh thường đấy, vừa đẹp trai vừa trí tuệ, ở bên cạnh nhà lão Vương đấy, sinh mổ, đứa bé vì bác sĩ mổ không cẩn thận mà bây giờ trên mặt còn một vết sẹo do dao cứa vào đấy!”
Lương Nặc nhìn Bắc Minh Dục với con mắt ranh mãnh và đắc ý: “Vậy chúng ta bắt đầu bỏ phiếu! ủng hộ bà bầu này mổ đẻ thì giơ tay!”
Tiểu Bắc và Bắc Minh Dục hai người cùng giơ tay lên.
Lương Nặc gật gật đầu rồi nói dõng dạc, trên một tờ giấy trắng còn viết: “Hai phiếu!”
Bắc Minh Dục lại nói: “Ủng hộ em sinh thường cũng chỉ có hai phiếu, vì vậy là hòa.”
“Ai nói là hòa? Rõ ràng là ba phiếu mà!”
“Ở đâu ra mà ba phiếu?” Bắc Minh Dục ngạc nhiên, bật cười rồi hỏi.
Lương Nặc đứng lên, chống một tay vào sau lưng và đứng thẳng người lên, chỉ một tay vào bụng mình, cô cười cười nói: “Anh dám nói nó không phải không? Em không biết, em bé ở trong bụng em thì phải ủng hộ em, thế nên tỉ lệ là ba – hai, em thắng rồi! Cô, cô cho người chuẩn bị để sinh thường giúp con....”
Bắc Minh phu nhân cười rách cả miệng:”Được, được....”
Bắc Minh Dục thì kịp thời ngăn lão phu nhân lại, anh nói: “Đứa bé sinh ra mang họ của con, đương nhiên phải là đại biểu của con chứ, nếu nói như thế, thì bọn con ba phiếu cô và Lương Nặc chỉ được hai phiếu thôi.”
“Không biết không biết, bây giờ nó đang ở trong bụng em.”
“Nhưng nó là giống của anh gieo vào.”
“Em cũng góp trứng vào đấy chứ, anh chỉ có cung cấp t*ng trùng thôi”, Lương Nặc tức tới nỗi đỏ cả mắt lên, cô làm mặt vẻ giận dỗi: “Chẳng phải là nói đợi em đợi tới nỗi tóc bạc cả đi à? bây giờ em còn mang thai đứa con của anh vậy mà anh đã không chịu nhường em rồi, có phải anh không còn yêu em nữa không? Em không biết đâu, em sẽ sinh thường, em muốn sinh thường đấy....nếu không sinh thường em sẽ không cho em bé gọi anh là ba, em đưa nó cho Lý thiếu gia.... hu hu...”
Tiểu Bắc và Bắc Minh Dục bốn mắt nhìn nhau, đúng là cạn lời.