Ngồi trước gương, cô nhìn vào diện mạo của cô gái hốc hác trong gương, nhất thời cô không có cách nào để chấp nhận được hình ảnh hiện giờ của bản thân.
Lại còn có một đứa con trai!
Bắc Minh Dục đưa cho cô một cốc nước: “Có nhìn thêm cả trăm lần nữa thì em cũng đã kết hôn và sinh con rồi, anh là chồng của em, em là vợ của anh.”
Bệnh tình của cô cũng hết sức kì lạ, nói không chừng ngày mai lại trở về cái giai đoạn khi còn nhỏ xíu đi tìm ba mình cũng nên.
Nghĩ vậy, anh cảm thấy thật khó để chấp nhận sự thật này.
Lương Nặc không kìm được khóc òa lên, nắm lấy tay anh: “Có phải tôi bị bệnh rồi không? Kể cả tôi đã 24 tuổi rồi, vậy sao nhìn tôi lại già thế này? Có phải anh đã ngược đãi tôi không?”
“Không phải!” Bắc Minh Dục có phần tức giận trợn mắt lên nhìn cô, rồi lại cảm thấy nên nhẫn nhịn, kìm nén một chút, anh lại nói nhẹ nhàng: “Đó là vì gần đây em liên tục hôn mê, da bị khô, đợi một thời gian nữa sẽ trở lại như trước thôi.”
“Tôi không tin, ông trời sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?”
Lương Nặc ôm đầu mình gục xuống bàn, cô khóc thút thít, miễn cưỡng chấp nhận hiện thực, cô nói muốn nhìn thấy con trai mình, nhưng Bắc Minh Dục nói đứa trẻ đang ở một thành phố khác, Lương Nặc chỉ có thể lắc đầu thở dài ngao ngán.
“Tôi già rồi!”
Cô đã dành cả buổi sáng để tiêu hóa những ký ức lộn xộn về những sự việc trong đầu, điều may mắn duy nhất đó là, chồng của cô vẫn có rất nhiều tiền.
Buổi tối, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc lượn vòng quanh, hi vọng cô có ấn tượng gì đó với thành phố này.
Khi chiếc xe đỗ bên đường, Lương Nặc đột nhiên nắm lấy cánh tay Bắc Minh Dục: “Tôi muốn ăn cái đó!”
“Kem thì làm gì có chất gì!”
“Không, tôi muốn ăn cái đó!” Lương Nặc nhoài người ra cửa xe định đi xuống, khi cô trèo qua chân anh định đi xuống, mũi anh ngửi thấy mùi sữa tắm thơm nhè nhè từ cơ thể cô.
Anh đưa tay đẩy Lương Nặc trở lại, ấn cô ngồi xuống ghế: “Đừng động đậy, anh đi xuống mua cho em, ngồi im đấy!”
“Ừm Ừm, anh tốt thật đấy!”
Tâm hồn thiếu nữ của Lương Nặc làm cô chẳng ý thức được điều gì, cô lại vui mừng thơm lên má anh.
Bắc Minh Dục xuống xe đi mua kem cho cô, Lương Nặc ngơ ngác quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên, ánh mắt của cô hướng về phía đầu một con ngõ nhỏ, trong lúc ngẩn ngơ, cô cảm giác trong đầu mình có rất nhiều thứ lướt qua, đưa đi đưa lại như con thoi, rất nhanh mà cô không có cách nào nắm giữ lại được.
Hình như cô từng cứu một người đàn ông, người đàn ông đó còn chạm vào túi của cô.
Cô lập tức đưa tay vào túi quần mình, nhưng trống không không có gì cả.
Bắc Minh Dục mua kem trở lại liền cảm thấy bầu không khí trong xe có chút kì lạ, nhìn Lương Nặc ngây ra như một đứa trẻ, anh cũng không nghĩ nhiều, đưa kem cho cô: “Em ăn đi, ăn cẩn thận chút, đừng làm bẩn ra xe.”
Lương Nặc bĩu môi: “Bẩn rồi thì vẫn có thể rửa mà, chẳng phải anh có nhiều tiền lắm mà.”
“...........”
Lương Nặc cầm lấy cốc kem, vừa ăn vừa nói: “Về nhà về nhà, tôi muốn về nhà!”
Bắc Minh Dục nheo mày: “Không muốn lượn phố phường nữa à?”
“Tôi muốn về nhà đi vệ sinh.” Lương Nặc nói rất vô tư, Bắc Minh Dục đột nhiên nhìn cô với ánh mắt chế nhạo: “Em có thể ăn hết đi rồi hãy nói không?”
“Không thể, dù sao thì cũng phải nói, nói sớm nói muộn thì khác gì nhau, ồ, không được nói rằng tôi không có giáo dục đâu đấy, anh là chồng tôi, mắng tôi chính là tự mắng bản thân anh đấy!” Lương Nặc như một đứa trẻ, nghĩ gì nói nấy, Bắc Minh Dục đúng là khóc không được, cười chẳng xong.
Lương Nặc về tới nhà liền đi lật tung tủ quần áo để tìm bộ quần áo mặc hôm cứu người đàn ông đó.
Tìm hết một lượt mà chẳng phát hiện gì, cô thở dài chán nản.
“Em đang tìm gì đấy?” một giây sau, Bắc Minh Dục đột nhiên đẩy cửa đi vào, trong tay vẫn cầm một bộ đồ ngủ màu trắng, Lương Nặc sợ hãi lùi về phía sau: “Anh làm gì đấy, đột nhiên đi vào phong tôi?”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô: “Vừa nãy vừa mới thừa nhận anh là chồng em cơ mà? vậy thì căn phòng này một nửa cũng là của anh, như thế chẳng phải là bình thường à?”
Lương Nặc lấy tay che trước ngực một cách thận trọng: “Tôi không muốn ngủ cùng anh đâu!”
“Không ngủ cùng anh vậy thì em chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi!” Bắc Minh Dục vứt bộ đồ lên giường, nhướn mày nói: “Đi tắm đi.”
“Tôi không đi, anh làm gì mà cởi quần áo của tôi, không muốn! Tự tôi làm!”
Bắc Minh Dục tiến lại gần cô, anh không nói gì, chỉ dùng hành động, làm cho Lương Nặc vừa sợ hãi vừa lo lắng, tranh thủ lúc anh vẫn nhẹ tay, cô cầm lấy bộ đồ ngủ chạy vào nhà tắm, toàn thân run lên lẩy bẩy.
Khi Lương Nặc đi ra, nước mắt đầm đìa.
“Tôi biết anh là chồng tôi, thế nhưng tôi không hề có một chút ấn tượng nào về anh, tôi cũng không muốn ngủ ngoài đường, anh đừng ép tôi có được không, tôi chịu không nổi!”
Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, con tim anh như bị kim đâm vậy, rất đau.
Nhìn cô một lúc lâu, anh nói nhẹ nhàng: “Được, anh không ép em!”
“Có thật không?”
“Em nói không có chút ấn tượng nào về anh, vậy bây giờ anh giúp em có ấn tượng, chúng ta quen biết nhau lại từ đầu nhé, anh tên là Bắc Minh Dục, còn em?”
“Tôi....tôi tên là Lương Nặc!”
Khó khăn hai người mới nói chuyện được với nhau, đột nhiên điện thoại của Bắc Minh Dục đổ chuông, anh cúi đầu nhìn số máy gọi đến, liền đi ra ngoài để trả lời điện thoại, ra hiệu bảo cô ngủ trước đi.
Lương Nặc nằm trên giường, tay ôm đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên cô nhớ ra trong tủ quần áo ngăn dưới cùng để túi xách đó vẫn chưa tìm.
Cô nhanh nhảu chạy xuống khỏi giường lại gần tủ mở cửa tủ ra.
Bên trong một dãy các loại túi xách hàng hiệu được xếp ngăn nắp, cô nheo mày cúi người xuống tìm.
Nhìn thấy thứ gì thú vị cô đều cố gắng suy nghĩ xem việc liên quan tới nó là thế nào, hi vọng có thể tìm lại ký ức, đột nhiên, từ một chiếc túi màu tím tuột ra một chiếc bút ghi âm, trong túi còn có một số hóa đơn.
Cô tò mò nhìn thứ đó, hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.
Tiện tay ấn nút phát, một đoạn đối thoại vang lên trong căn phòng.
Ngày kia anh ta sẽ đưa con trai ra biển, anh tìm cơ hội mà ra tay.
Nhưng đó là người anh cả mà từ trước tới nay vẫn luôn vô cùng tin tưởng anh mà, anh đúng là thật nhẫn tâm, nói muốn lấy mạng là lấy mạng, không sợ ngay đến cả trong mơ anh ta sẽ tìm anh tính sổ à?
Tôi sớm đã nói muốn kiếm tiền thì không được từ thủ đoạn, phải tranh thủ cướp lấy thời cơ, thế nhưng ông ta cứ nhất định ngăn con đường tài lộc của tôi lại, anh xem rồi tự mình xử lý, phải liên minh lại để làm một vụ lớn, chẳng lẽ cả đời cứ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt à?
Được! Tôi sẽ làm một cách sạch sẽ!
Bút ghi âm có chất lượng rất tốt, dường như không hề có tạp âm, hai người trong đoạn hội thoại nói rất rõ ràng, giọng nói còn thể hiện dã tâm và lòng tham lam của tuổi trẻ.
Cô không hiểu rốt cuộc đoạn ghi âm nói về cái gì, lại đặt chiếc bút ghi âm về chỗ cũ, sau đó lại tìm những chiếc túi khác, sau cùng mệt quá mà dựa đầu vào thành tủ ngủ mất.
Khi Bắc Minh Dục trở lại, nhìn thấy cảnh này anh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.
Anh cũng đi vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường.
Một tay ôm lấy cô vào lòng, đột nhiên anh có một cảm giác rất yên bình.
Lương Nặc bây giờ không lo chẳng nghĩ điều gì, ngây thơ đơn thuần giống như một đứa trẻ vậy, những khó khăn, những nỗi đau từng trải qua cô đã đều quên hết.
Cũng có lẽ đây là một chuyện tốt.
Sau khi Lương Nặc ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ nhưng lại không yên giấc, trong đầu cô thỉnh thoảng lại có những kí ức xuất hiện với những hình ảnh không thật rõ ràng, loạn hết cả lên, kí ức và hiện thực hoàn toàn đều không rõ.
Trong cơn mơ màng, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong đầu cô là một cảnh tượng – Đặng Vũ toàn thân đầy máu nằm trước mặt cô, nói: “Ta là cha của con!”
Lương Nặc đột nhiên bừng tỉnh.