Lương Nặc rút điện thoại ra lắc lắc trước mặt anh: “Hết pin, tự động sập nguồn.”
“Em có nhớ tối nay đã nói là đi làm gì không? Lần sau mà còn để điện thoại tắt máy như thế, em lập tức không cần dùng điện....”
Lời của anh còn chưa nói dứt, Lương Nặc nhảy bổ vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh cô chà mặt cô vào mặt anh: “Thiếu gia.....”
Bắc Minh Dục đột nhiên cơ thể cứng đơ ra trước hành động của cô, nói giọng chất vấn: “Em về căn biệt thự à?”
“Vâng, em biết rồi, em biết hết rồi.”
“Có phải cảm thấy anh rất đáng cười không? Mẹ đẻ của anh chỉ vì vinh hoa phú quý mà lại có thể nhẫn tâm định bóp chết anh.....” anh tự cười chế nhạo: “Hoặc là, chẳng có ai đáng thương hơn anh mất.”
“Không phải!” Lương Nặc ôm chặt lấy anh: “Anh không đáng cười một chút nào cả, cũng không đáng thương! Anh là ngườ đàn ông có khí chất nhất thiên hạ này, là người đàn ông em yêu nhất!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục bỗng trùng xuống, không nói thêm lời gì.
.............
Cuối cùng Bắc Minh Dục vẫn quyết định về Âu Thành tham dự tang lễ.
Vốn dĩ anh à đại thái thái đã ký với nhau hiệp ước, rằng mãi mãi anh sẽ không bao giờ quay về Âu Thành nữa, nhưng tới nay mẹ đẻ mất, thân với phận là con, cho dù quan hệ có lạnh nhạt hơn đi chăng nữa thì dù gì bà ấy cũng có công sinh thành ra anh.
Đại thái thái không có thái độ từ chối cương quyết nào cả, chỉ có một yêu cầu, lễ tang kết thúc anh phải lập tức rời khỏi Âu Thành.
Tổ làm việc của Lương Nặc cũng có mấy thiết kế sản phẩm đá quý khá thịnh hành, có mấy siêu thị ở Âu Thành cũng trưng bày sản phẩm của cô, khi Lương Nặc qua đó, định bàn một số công việc liên quan tới việc mua bán sản phẩm của cô, cô đưa cả trợ lý Anna đi cùng.
Tại nghĩa trang ở Âu Thành.
Thẩm gia là danh gia vọng tộc ở Âu Thành, song, người tham dự tang lễ cũng rất ít, nếu không phải Lương Nặc tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không dám tin, người chết là mẹ đẻ của Bắc Minh Dục, thái thái thứ ba của Thẩm gia.
Trời đổ mưa lâm thâm.
“Tam thái thái, ra đi thanh thản!”
Người làm của Thẩm gia cúi đầu chào lần cuối.
Bắc Minh Dục đứng bên cạnh Lương Nặc, Lương Nặc lờ mờ có thể cảm nhận được sự đau lòng của anh.
“Có phải là rất chướng mắt không?” Bắc Minh Dục đột nhiên nói lạnh lùng: “Trước đây ba anh bất ngờ ra đi, ngay đến cả di chúc cũng chưa kịp lập, đại thái thái thừa kế hết tài sản, không tha cho người phụ nữ nào có con cả, còn bà ấy....chỉ vì để có thể ở lại Thẩm gia mà nghe lời nói dối của đại thái thái nên đã muốn bóp chết anh!!”
“Bây giờ chết đi rồi, thứ có được chính là cái đó - Chỉ là mấy người làm của Thẩm gia đến tham dự tang lễ, tất cả mọi người kính trọng bà ấy vì bà ấy là tam thái thái, chứ còn trong con mắt của người ngoài bà ấy chẳng khác nào cục bùn đất cả, một nén hương cũng không đáng!
Lương Nặc nghe anh lên án, chỉ biết an ủi anh: “Thiếu gia, anh đừng buồn nữa, bà ấy không thương yêu anh thì đó là tổn thất của bà ấy, sau này anh đã có em!”
“Ai nói anh buồn?” Bắc Minh Dục cười càng điên dại hơn: “Anh thế này là đang vui ấy! loại phụ nữ như bà ấy, có kết cục như thế này đúng là đáng đời!”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Lương Nặc cũng không đuổi theo, mà cho anh có chút không gian riêng, bởi vì cô biết, trong lòng anh không hề lạnh lùng như điều anh thể hiện ra bên ngoài như thế.
Khi tang lễ kết thúc, Anna đột nhiên chạy bổ đến.
Ánh mắt cô sáng bừng lên, kích động nắm lấy cánh tay Lương Nặc lắc qua lắc lại: “Ôi ôi ôi, chị Lương, em vừa nhìn thấy một bé trai cực kì cực kì đẹp trai! Đáng yêu chưa từng thấy ý, đứng ở đằng kia kìa, tuyệt đối làm hàng ngàn vạn thiếu nữ đứng tim sau này....nhưng chỉ đáng tiếc, hình như đứa bé đó trốn chạy ra ngoài ý, vừa mới lộ mặt ra đã bị người làm bế đi rồi, đến thực hiện nghi thức tang lễ chính thức cũng không được tham gia.”
“Tầm mấy tuổi?”
“Bốn năm tuổi gì đấy! đúng là đáng yêu cực kì luôn ấy! nhìn là muốn thơm cho một cái....” Anna vẫn đang mải mê miêu tả.
Lương Nặc thì đột nhiên nghĩ tới Hảo Hảo, cúi đầu trả lời cho có: “Ồ!”
Anna cũng biết cô đang nghĩ gì, lập tức nói: “ôi chết, em cũng chỉ là nhắc thế thôi, con của chị và thiếu gia nhất định còn đáng yêu hơn cả cậu bé đó! Hay là hai người sinh thêm lấy một đứa đi!Cuộc đời con người bây giờ ngắn ngủi, không thể cứ sống chìm trong quá khứ như thế được!”
Lương Nặc thở dài: “Tôi biết rồi, chúng tôi cũng đã quyết định sẽ lại sinh thêm một đứa!”
“Bản sao của Bắc Minh thiếu gia....haha, liệu có giống với thiếu gia về cái sự lạnh lùng không nhỉ? Lại ghét phụ nữ đến vậy nữa chứ! đúng là tò mò thật đấy....”
Lương Nặc lườm cho cô ta một cái: “ngộ nhỡ lần tới tôi sinh ra là một bé gái thì sao?”
.............
Sau khi tang lễ kết thúc, tâm phúc của đại thái thái là Phúc Bác lập tức dẫn vệ sĩ đi tới.
“Tam thiếu gia, tang lễ đã kết thúc rồi!”
Bắc Minh Dục cơn tức giận kìm nén bây lâu bung ra, ném cho họ ánh mắt lạnh lùng: “Khi nào tới lượt ngươi đứng trước mặt tôi ăn nói kiểu này thế hả? Tôi không biết là tang lễ đã kết thúc à?”
Ông ta cúi người: “Tam thiếu gia bớt giận, tiểu nhân tuyệt đối không có ý đó!”
“Tôi nào dám tức giận với ông chứ, ông là con chó đắc lực nhất bên cạnh mẹ cả cơ mà~”
Phúc Bác nghiến răng, lại nói: “Đại thái thái nói rồi, nếu tam thiếu gia sau khi tang lễ kết thúc mà không chịu rời đi, vậy thì mời thiếu gia đi tới biệt thự có cuộc gặp mặt nhỏ, rời đi cũng hơn mười năm rồi, đại thái thái cũng thấy nhớ!”
Lương Nặc kéo kéo tay áo anh, sợ đây chỉ là cái bẫy.
Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào tay cô: “Hơn mười năm không gặp, tôi hình như đến đường cũng quên mất rồi.”
“Không sao, mời đi theo tiểu nhân!”
Trên đường đi, Lương Nặc lấy điện thoại ra tìm hiểu về gia tộc lớn nhất Âu Thành.
Thẩm gia.
Đây là một gia tộc doanh nghiệp, có lịch sử hàng trăm năm, ở thời nhà Thanh sớm đã có những hoạt động kinh doanh rồi.
Sau đó thế lực càng ngày càng mở rộng với tốc độ nhanh chóng.
Hàng trăm năm cố thủ ở Âu Thành, các tập đoàn và công ty con đếm không hết.
Nhúng tay vào nhiều ngành công nghiệp, từ trò cờ bạc kiếm tiền nhiều nhất tới lĩnh vực tài chính, đến những ngành nghề phổ thông như ăn mặc, hầu như một nửa sản nghiệp của Âu Thành đều do Thẩm gia nắm giữ.
Nghiêm túc mà nói thì Thẩm gia chỉ cần giậm chân một cái thôi Âu Thành cũng rung lên chấn động.
Lương Nặc đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Hải Thành tuy có ưu thế về vị trí địa lí, nhưng so với Âu Thành mà nói thì đúng là một cái ở trên trời một cái ở dưới đất, chẳng trách mà trước đây Bắc Minh Dục từng nói, Âu Thành mới là trung tâm quyền lực của kẻ giấu mặt đứng đằng sau, ở ngoài Hải Thành thế này chỉ sợ bọn họ đến cái móng tay của người khác cũng không đụng vào được.
Chắc đây cũng là nguyên cớ làm cho Bắc Minh Dục mấy năm gần đây không đi truy tìm kẻ giấu mặt đứng đằng sau đó là ai.
Một khi mà mặt đối mặt đấu với nhau thì chắc sẽ khó khăn gấp trăm ngàn lần đối phó với Đổng Hách.
Anh đã có gia đình, cũng có nghĩa là có điều để lo.
Lập tức, chiếc xe dừng lại, Lương Nặc bước từ trên xe xuống.
Diện tích đất của Âu Thành hạn hẹp, ở đây một tấc đất là một tấc vàng, song, căn biệt thự ở trước mắt cô lúc này được xây dựng và trang hoàng vô cùng xa xỉ, diện tích lên tới vài trăm mét vuông.
Trên cánh cửa màu trắng được chạm khắc hoa văn có khắc rỗng hai chứ lớn được mạ vàng.
Thẩm viên.
Cảm nhận duy nhất của Lương Nặc đó là xa xỉ.
Bắc Minh Dục không thích nơi đây nên cô cũng không nói gì nhiều.
Trên đường đi, Phúc Bác giới thiệu: “Đây là tam thiếu gia.”
“Chào tam thiếu gia!”
Liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng có khoảng mười mấy người giúp việc cúi người xuống chào hỏi, tư thế rất chuẩn mực, giống như người hầu của hoàng cung – đã được huấn luyện qua vậy.
“Ừm!”
Bắc Minh Dục dường như cũng đã vô cùng quen thuộc với những hình ảnh như thế này, anh lạnh lùng đáp lại một tiếng, kéo tay Lương Nặc đi về phía trước.
Đi qua đại sảnh rồi với vào tới khu tiếp khách.
Phúc Bác chỉ tay vào khu tiếp khách, nói: “Đại thái thái và nhị thái thái đang ở bên trong đợi thiếu gia, mời!”
Tại khu tiếp khách!
Chỉ có khách mà chưa thấy chủ.
Lương Nặc trong lòng cười lạnh nhạt.
Người làm đẩy cửa ra, Bắc Minh Dục và Lương Nặc đi vào trong, hai người phụ nữ quý phái tầm khoảng gần 50 tuổi đang ngồi đó, toàn thân đeo đầy đồ trang sức lấp lánh, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, dây chuyền trên cổ cũng là dây chuyền ngọc.
“Mẹ cả, mẹ hai, đã lâu không gặp!”