Mục lục
1001 Đêm Tân Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại thái thái đưua Đặng Tử Manh đi, để cô ta phục vụ Thẩm Cách.

Thẩm Tịch Nam cũng đi theo.

Đặng Vũ lấy cớ còn có việc nên không đi cùng, sau khi đại thái thái và Thẩm Tịch Nam rời đi, giả vờ vô tình hỏi: “Lần trước cháu bị thương cổ họng, bây giờ đã khỏi chưa?”

Lương Nặc trả lời: “Cháu không sao rồi ạ!” nghĩ tới việc của Đặng Tử Manh cô lại không kìm được nên nói: “Đặng tiểu thư thực sự vô tội, Đặng tiên sinh làm thế này chẳng khác nào đẩy Đặng tiểu thư và bể lửa...”

“Con gái ta ta tự biết.” Đặng Vũ xua tay, như đã hiểu nói: “Thức ra không giấu cháu mà nói, bởi vì ta và mẹ nó tình cảm không hòa thuận, từ nhỏ nó đã tùy tiện không nói được, những năm gần đây thì càng ngày càng hỗn láo, sự việc lần này coi như là để dạy bảo cho nó một bài học, cho nó biết trời cao đất dày.”

Lương Nặc vẫn lo lắng: “Nhưng Thẩm Cách căn bản không phải là người nữa.”

“Nó cũng không phải cái loại vừa đâu.”

Lương Nặc: “..........” cô chưa từng gặp một người cha nào lại nói về con gái như vậy, cũng không biết nên nói gì mới phải.

Bắc Minh Dục tranh thủ nói: “Tiểu Bắc ngủ chắc cũng sắp tỉnh rồi, chú Đặng về nhé, chúng cháu phải đi chuẩn bị cho thằng bé ít đồ ăn đêm.”

Ánh mắt của Đặng Vũ cố kìm nén rồi nhưng vẫn không giấu nổi sự vui mừng: “Ta thích nhất trẻ con đấy, có sao không nếu để ta cùng đi với hai người thăm cậu bé?”

Lương Nặc có chút khó xử: “Tiểu Bắc khá là sợ người lạ ạ!”

Bắc Minh Dục nheo mày có chút khó chịu: “Hôm nay muộn quá rồi, hay là để sau này đi.”

“Tam thiếu gia không vội.” Đặng Vũ lỗ mãng gần như đưa ra điều kiện: “Ta biết gần đây Thẩm gia có đang bàn hợp tác với một tập đoàn tài chính của Nhật, nếu ta nói ta là bạn với người phụ trách phía bên tập đoàn đó thì sao?”

Bắc Minh Dục ngẩng mặt lên nói kiêu ngạo: “Phụ mất lòng tốt của chú rồi, cháu muốn làm gì cũng không tới lượt dựa vào việc bán con trai.”

Đặng Vũ trầm lặng hai giây, sau đó lớn tiếng cười ha ha, vỗ vào vai Bắc Minh Dục vẻ tán thưởng: “Ha ha....có chí khí, xem ra Lương tiểu thư chọn đúng người rồi đây.”

Bắc Minh Dục đột nhiên lùi về phía sau, giữ khoảng cách với ông ta.

“Chú Đặng, cửa ở phía sau!”

Đặng Vũ nhìn ánh mắt đề phòng, cảnh giác của hai người họ, có chút lúng túng thu tay về, khẽ hắng giọng hai tiếng nói: “Ở chỗ ta vẫn còn ít đồ mà trước kia ba cháu để lại, có thời gian thì tới chỗ ta ngồi một lát.”

“Vâng! Mời chú!”

Bắc Minh Dục không khách sáo đưa tay về phía cửa, Đặng Vũ chỉ có thể quay người bước đi, vừa quay mặt đi, ông ta không kìm được cảm xúc, hai mắt đỏ lên ươn ướt.

Con gái của ông ta đã lớn rồi.

Ông ta đã có một đứa cháu ngoại.

Chỉ đáng tiếc là, ông ta không có cách nào để nhận lại cô.

Đợi sự việc kết thúc hẳn, Lương Nặc mới hỏi Bắc Minh Dục: “Trong điện thoại anh rốt cuộc là có thứ gì đấy? đạit hái thái thực sự sẽ trả Tiểu Bắc lại cho chúng ta chứ?”

“Bà ta sẽ phải làm như vậy thôi.”

Bắc Minh Dục đặt tay lên vai cô, dặn dò thư ký Tôn đứng trông ở phòng bệnh của Tiểu Bắc, sau đó đưa cô đi ra ngoài mua cho Tiểu Bắc chút đồ ăn đêm, anh nói: “Anh đã nhắm được một căn hộ rồi, sau này chúng ta sẽ chuyển tới đó.”

Lương Nặc vừa vui mà cũng vừa lo: “Chúng ta ở đây gây ra rắc rối cho đại thái thái, liệ bà ta sẽ giở trò gì với anh ở taoaj đoàn không?”

Bắc Minh Dục khẽ cười, để lộ ra hàm răng trắng.

“Anh cũng phải có kế của anh chứ, đợi bà ta mắc câu nữa thôi.”

..................

Cảnh về đêm của Âu Thành rất đẹp.

Những tòa nhà chọc trời với những đèn leon lắp xung quanh sáng chói, rực rỡ.

Đã lâu lắm rồi Lương Nặc không cùng Bắc Minh Dục ra ngoài đi dạo.

Cô khoác lấy cánh tây nh, đầu dựa vào vai anh bước đi chậm rãi.

“Ở đây không hổ danh là Âu Thành, Hải Thành không phồn hoa bằng một nửa ở đây.....”

“Ăn thịt người còn ăn cả xương.” Bắc Minh Dục thở dài: “Hải Thành vẫn tốt hơn, có những kí ức đẹp đẽ, ngọt ngào của cả hai chúng ta.”

“Còn có cả những điều không tốt nữa!” Lương Nặc đột nhiên nhớ lại những chuyện đã trải qua trước đây, cô cầm lấy bàn tay Bắc Minh Dục rồi như nhảy múa, xoay vòng tròn quanh người anh, nói: “Anh từng lừa em, làm em tổn thương....”

Bắc Minh Dục cũng không chịu thua, nói: “Anh cũng từng yêu em!”

“Hức! Thế bây giờ không còn yêu à?”

“Yêu!” Bắc Minh Dục lôi cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, anh thì thầm: “yêu tới lúc đầu bạc răng long, yêu em tới ngày cuối cùng sống trên đời này....”

“Anh nói ghê chết!” Lương Nặc bị anh hôn tới mức không hít được không khí mà thở nữa, đẩy anh ra, ôm lấy anh, đột nhiên cô chú ý tới có người đang nhìn bọn họ, lúc này mới nhớ ra là đang ở trên đường.

“Đừng hôn nữa, có người đang nhìn kìa!”

Bắc Minh Dục nghe thấy vậy, nheo mày, quả nhiên dừng lại.

Lương Nặc đơ người ra, đang nghĩ cái tính bá đạo của anh vẫn không hề sửa được thì một giây sau liền nghe thấy tiếng anh hét lên với những người tò mò bên đường: “Nhìn gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy chồng hôn vợ à?”

Người đi đường mắng lại “đồ thần kinh”, sau đó cũng nhanh chân rời đi.

Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc với ánh mắt tự hào, Lương Nặc bĩu môi lườm yêu anh, sau đó đột nhiên anh kéo tay cô vào một hẻm nhỏ.

Cửa ngõ hẻm tối đen như mực, Lương Nặc có chút sợ hãi tim đập thình thịch: “Anh đưa em đi đâu? Tiểu Bắc còn đang đợi chúng ta mua đồ ăn đêm về nữa kia kìa!”

“Tiểu tiểu bắc cũng đang đợi em cho nó ăn đấy!”

“Tiểu...tiểu tiểu bắc?” Lương Nặc không hiểu liền hỏi: “Ai là tiểu tiểu bắc?”

Bắc Minh Dục bật cười, kéo tay cô ép lưng cô dựa vào tường.

Anh trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi dần xuống tới cổ, bàn tay anh còn nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, sau đó đưa dần xuống dưới, xuống dưới thêm chút nữa,,,,,

Bắc Minh Dục khẽ cười thì thầm vào tai Lương Nặc: “Cảm nhận thấy chưa? Tiểu tiểu bắc cũng bị em bỏ đói bao nhiêu lâu rồi đấy?”

Lòng bàn tay cô cảm nhận được hơi ấm nóng, đột nhiên mặt Lương Nặc đỏ ửng lên: “Anh...anh....đúng là đồ lưu manh.”

Không cho cô cơ hội để phản bác lại, Bắc Minh Dục lại lần nữa khóa chặt môi cô lại, lưỡi anh đẩy vào trong như muốn đẩy hết những lời cô còn muốn nói xuống dưới cổ họng.

Cuối cùng, vẫn còn có hứng để nói: “Mùi vị đúng là tuyệt thật!”

Lương Nặc: “........”

..................

Ngày hôm sau, đại thái thái truyền tin đến, hai người họ có thể đưa Tiểu Bắc đi, nhưng không được cách xa Thẩm Viên quá, hơn nữa không được ngăn cấm bà ta đi thăm thằng bé.

Điều Bắc Minh Dục phải làm đó là giao nộp những bức ảnh anh đang nắm giữ, đồng thời xóa hết bản gốc và những bản dự phòng đi.

Bằng không họ cũng sẽ không đạt được mục đích của mình.

Bắc Minh Dục không phải là kẻ ngốc, anh e rằng đại thái thái sẽ lật mặt, vì vậy chỉ nộp ra những bức ảnh mà không hề xóa hết đi: “Mẹ cả yên tâm, những thứ này nếu bị công bố ra ngoài, không những mẹ sẽ ngồi tù mà cổ phần của tập đoàn cũng sẽ bung bét hết ra, nếu chưa tới bước đường cùng thì con sẽ không cùng đưa mẹ vào chỗ chết đâu.”

Đúng vậy, những bức ảnh trong tay anh chính là những tài liệu được chụp trộm trong phòng làm việc của đại thái thái về việc tạo ra những tác động ảo để làm thay đổi giá cổ phiếu.

Hiển thị rõ ràng hành động của đại thái thái, đẩy giá cổ phiếu lên ào ào.

Mục đích chính là ứng phó với đại hội cổ đông lần vừa rồi.

Sau khi Lương Nặc và Bắc Minh Dục chuyển ra ngoài, ở tập đoàn Bắc Minh Dục càng không có chỗ đứng, những việc trong tay anh đều giao lại hết cho Thẩm Tịch Nam.

Bao gồm cả hạng mục đang đàm phán với tập đoàn của Nhật Bản, anh cũng bị đã ra ngoài.

Thẩm Tịch Nam đóng vai trò chủ đạo, cả ngày đều tiếp người phụ trách của phía Nhật Bản, hòng có được hạng mục này, còn đại thái thái thì đang cố vực dậy Thẩm Cách, anh ta vừa mới xuất hiện không lâu đã đem hạng mục giao cho anh ta.

Người của tập đoàn đều nói Thẩm Tịch Nam vất vả làm nhưng cuối cùng cũng cho kẻ khác hưởng.

Vào ngày khi mà triệu tập họp hội nghị cổ đông, Thẩm Cách đưa một đoàn mấy người bay đến Nhật Bản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK