Bắc Minh Dục bảo Mạc Sâm điều người cho sửa ngay mấy bộ váy cưới hợp với Lương Nặc nhất.
Một lúc sau, một đoàn người đem theo máy ảnh rời khỏi căn phòng, để đứng cho hợp với thân hình cao lớn của Bắc Minh Dục, Lương Nặc phải đeo một đôi dép cao, đứng cạnh ôm lấy eo Bắc Minh Dục, chụp những bức ảnh với các tư thế khác nhau ở trong một không gian lãng mạn tại Pháp.
Chụp tới những bức ảnh cuối cùng, trời cũng đã gần tối.
Lương Nặc đứng ở bậc thang của giáo đường, đuôi chiếc váy trắng được trải khắp sàn, trải dài che lấp những bậc thang ở phía sau, chiếc áo vest của Bắc Minh Dục cũng được là lượt phẳng phiu không một nếp nhăn, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây phút nào, ánh mắt hai người nhìn nhau tình cảm.
Tách tách.
Ánh đèn và tiếng máy chụp ảnh vang lên, Lương Nặc cười đau hết cả hàm, chân cũng mỏi dã rời có chút đau ở gót.
Bắc Minh Dục từ từ đi lại gần cô, Mạc Sâm gợi ý cho anh hãy cúi đầu, nhắm mắt lại, mơ màng như đang cảm nhận mùi hương trên mái tóc cô.
Lương Nặc như mệt quá không chịu được nữa rồi, trong lúc Mạc Sâm đang chỉnh ánh sáng cô không ngừng lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn.
“Em bị làm sao thế?”
Bắc Minh Dục đột nhiên mở mắt hỏi.
Lương Nặc đỏ mặt lắc đầu nói: “Em...em cười đau cả hàm rồi.”
“......” Bắc Minh Dục vỗ khẽ vào má cô, nói dỗ dành: “Em có thể không cười, nhưng em phải nhìn anh với ánh mắt đắm đuồi.”
Lương Nặc lấy tay vỗ vỗ vào hai má mình, sau đó chớp chớp mắt, giả vờ nhìn anh với ánh mắt vô cùng đắm đuối.
Tách.
Lại một bức ảnh đẹp tuyệt vời được chụp.
“Em đang chơi trò đấu mắt gà đấy à?” sau khi chụp ảnh xong Bắc Minh Dục thấp giọng ghé sát vào tai cô nói, Lương Nặc sắc mặt thay đổi: “Đấu mắt gà? Em nhìn anh đắm đuối ngọt ngào thế còn gì.”
Thôi chết rồi, ảnh cưới mà cô dâu lại dùng ánh mắt thách đấu để nhìn chú rể?
Chắc là xấu chết mất thôi!
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô chê bai, Lương Nặc bĩu môi cúi mặt vân vê ngón tay, sau đó Mạc Sâm lại thiết kế cho hai người vài tư thế tình tứ nữa để chụp, bức ảnh cuối cùng kết thúc, Lương Nặc sau khi đứng mãi một tư thế cả người như cứng đơ lại đứng không vững nữa liền ngã gục về một phía.”
“Lương Nặc!”
Bắc Minh Dục nhanh tay nhanh mắt liền đỡ ngay lấy cô ôm vào lòng, anh nheo mày lại như sắp dính chặt vào nhau, chiếc áo vest của anh nhăn nhúm lại khi cô ngã vào lòng.
Lương Nặc mấp máy môi, chỉ xuống chân với ánh mắt vô tội nói: “Tại đôi giày cao quá....làm em đứng không vững nên mới ngã, em...em không cố ý làm nhăn áo vest của anh đâu....”
Mạc Sâm cầm máy ảnh đi tới, nói với giọng xin lỗi: “Đôi giày là người làm thiết kế đúng theo cỡ của tiểu thư, lúc đó đúng là không nghĩ tới độ cao cũng như việc bị cọ sát vào chân, thiếu phu nhân có thể giơ chân ra tôi xem được không? Nếu nghiêm trọng, để tôi đi gọi bác sĩ.”
Đau nhưng cũng không phải tới mức không thể chịu đựng nối.
Lương Nặc lắc đầu, trên miệng vẫn cố nở nụ cười: “Không cần đâu, á...sao anh lại bỏ váy của em ra?”
Bắc Minh Dục không đợi để cô nói thêm, anh vén đuôi váy cô cao lên, đặt cô ngồi lên bậc thang, anh dùng lực tháo chiếc giày từ chân cô ra, chiếc giày như lôi cả một mảng da ra khỏi chân cô, Lương Nặc đau nhắm mắt nhắm mũi lại không nói được lời nào nữa.
Máu ở phần gót chân cũng chảy ra, nhìn vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy xót.
Mạc Sâm vội vàng nói: “Để tôi cho người đi lấy thuốc.”
“Không cần phiền phúc vậy đâu....” Lương Nặc lắc đầu: “Tối về tôi đeo dép lông mềm, vài ngày sau là không sao cả.”
Bắc Minh Dục đột nhiên một tay đỡ cô, tay kia ấn vào trán cô nói: “Em có phải phụ nữ không hả, đeo giày cao gót mà thành ra thế này....”
Lương Nặc hất hàm nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lẽ nào anh lại chụp ảnh cưới với một người đàn ông à?”
“Lại còn dám nói thế với anh?” Anh đang định lấy tay gõ vào đầu cô thì Lương Nặc rụt cổ nhắm mắt nghiêm đầu về phía sau, Bắc Minh Dục thấy vậy anh khẽ cười, sau đó lôi cô lại gần mình ôm vào lòng, nói: “Mạc Sâm, đi lấy ít thuốc lại đây, để lại sẹo sẽ không đẹp chút nào cả!”
Theo kế hoạch thì chụp xong ảnh cưới sẽ bay trở về Hải Thành vào sáng ngày hôm sau.
Vốn dĩ Bắc Minh Dục còn muốn có một đêm tân hôn ngọt ngào, nhưng buổi tối anh bôi thuốc cho Lương Nặc thì cô đã dựa vào ghế sô pha ngủ say lúc nào không biết, chắc sấm đánh cũng không biết, thiếu chút nữa còn chảy cả nước miếng ra ngoài.
Anh ngồi yên lặng nhìn Lương Nặc chìm sâu trong giấc ngủ một lúc lâu, anh còn lấy gối ra dựa vào ghế để đỡ lấy cô, cho tới khi cô quay người đổi tư thế mới chịu bỏ cô ra.
Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại kéo dài.
Khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đang cầm lấy chiếc điện thoại.
Căn phòng vào buổi sáng vô cùng yên lặng, cô nghe rõ tiếng người nói trong điện thoại: “Thiếu gia, máy bay riêng đã chuẩn bị xong, xin hỏi khi nào thì thiếu gia tới ạ?”
Bắc Minh Dục chưa trả lời ngay mà quay đầu nhìn Lương Nặc.
Trong giây phút đó cô cảm nhận được mong muốn của anh trong ánh mắt, cô lấy chăn quấn chặt lấy người chùm kín đầu, lăn về phía giường bên kia để cách xa anh một chút.
“Ngày mai thì về.”
Bắc Minh Dục chỉ nói nhanh một câu rồi tắt máy luôn.
“Em mà còn lăn nữa là ngã xuống đất bay giờ!”
Lương Nặc trốn trong chăn, miệng cắn ngón tay, toàn thân bỗng nhiên run lên, không dám động đậy, rất nhanh sau đó một cơ thể ấm áp tiến tới từ phía sau cô, bàn tay to lớn luồn vào chăn, rồi luồn qua bộ đồ ngủ chạm vào người cô.
Cô rùng mình, lắp ba lắp bắp nói: “Hình như...hình như em tới ngày rồi?”
Bắc Minh Dục nhanh chóng tiến cả thân mình tới sát người cô, ép cô không động đậy được thêm.
Trên môi khẽ nở nụ cười nguy hiểm.
Lương Nặc thử làm thủ tiêu ham muốn của anh, cô tiếp tục nói: “Thật đấy, nửa đêm em bị đau bụng, em còn dậy vào nhà vệ sinh....anh...anh nhịn đi được không? Ở đây cũng không phải nhà mình, chúng ta làm thế cũng không hay cho lắm.”
“Thế mà anh chỉ biết, tối qua em ngủ say như lợn ấy, dậy lúc nào đâu mà dậy?”
“Anh mới ngủ say như lợn ấy!” Lương Nặc nhìn anh chằm chằm cãi lại, sau đó nói: “Tối qua em thấy anh ngủ im thin thít, lại lo anh mệt, nên khẽ khàng dậy, có mà anh không biết ấy, em cố tình để anh không biết đấy, em tới ngày thật mà...”
Bắc Minh Dục vẫn như không tin vào lời cô nói.
Lương Nặc đem hai tay chắn trước ngực, cố nói thêm: “Hôm qua chúng ta đã mệt cả một ngày rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi, ngộ nhỡ cơ thể anh đột nhiên lại làm sao thì em sẽ hối hận lắm.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục không chớp nhìn Lương Nặc, đột nhiên anh cười: “Cơ thể anh ốm yếu thế à?”
Lương Nặc không nói gì chỉ nuốt nước bọt.
“Em đến ngày thật hả?”
Lương Nặc co rúm người lại, vẫn giữ im lặng.
“Sao lại không nói gì?”
“Em...em nhớ ra là chân em vẫn còn đau...hay là...thiếu gia, em có thể đi bôi ít thuốc vào không?”
“Ha ha!” Bàn tay Bắc Minh Dục lại luồn qua chăn, rồi nhanh chóng lật một góc chăn ra, tiếp tục luồn vào người cô qua bộ đồ ngủ: “Em có hối hận khi gả cho một người với thân thể ốm yếu như anh không? Hả?”
Lương Nặc cảm thấy sau lưng buồn buồn lành lạnh, cô nói: “Không...không phải....ý em muốn nói, bệnh tình của anh dễ tái phát, hay đừng,,,đừng cố nữa?”