Cho nên, mẹ Đổng Hàn Thanh đã đồng ý đến gặp Lương Nặc.
Ngồi trong chiếc xe công không mấy xa xỉ của Đổng mẫu, Lương Nặc sau khi sắp xếp những lời định nói, cô hỏi: “Đổng phu nhân chắc cũng biết gần đây Đổng tiên sinh....nói với tôi rằng muốn lấy tôi chứ?”
“Nó muốn cưới cô?” Đổng phu nhân nheo mày: “Tôi sẽ không đồng ý, Chí Thành cũng không đồng ý!”
“Thế nhưng, anh ấy nói kể cả hai người không đồng ý thì anh ấy cũng sẽ cưới tôi, cùng lắm thì anh ấy đưa tôi cao chạy xa bay.....”
“Cái gì?” Đổng phu nhân nói gì cũng là người có học vấn, có giáo dục chứ không thô lỗ bốp chát như Lương phu nhân, bà ta tỏ ra là người rất hiểu biết: “Cô từng ly hôn, từng phá thai, trên mạng thậm chí còn có những vụ bê bối của cô, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy mình đủ tư cách để đứng cạnh Hàn Thanh?”
“Dựa vào việc sau khi Tô Tư và Thẩm Ưu rời đi, chính tôi là người đã giúp cho anh ấy tỉnh lại, thậm chí thiếu chút nữa còn bóp chết tôi!”
Lương Nặc cố gắng che giấu sự vụng về, dối trá trong ánh mắt, giả vờ với bộ dạng đầy khí chất.
Nhưng bàn tay cô đang nắm chặt, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đổng mẫu nhắm mặt lại, bà ta dựa lưng vào ghế xe một lúc như để bình tĩnh lại sau đó nói lạnh lùng với Lương Nặc: “Nói đi, hôm nay cô tới tìm tôi là có điều kiện gì?”
“Đổng phu nhân không hổ danh là người từng trải trên đời!”
“Nói!”
“Tôi muốn thiếu gia được thả ra.”
Ánh mắt Đổng phu nhân ánh lên sự hoài nghi, sau đó từ chối không khách khí: “Không thể nào, sự việc này của anh ta phạm vi liên quan quá rộng, kể cả là Chí Thành cũng không dám dễ dàng đưa người ra chứ đừng nói đến tôi.”
“Thế nhưng Hàn Thanh nói với tôi, chỉ cần tôi bằng lòng gả cho anh ấy, anh ấy sẽ giúp tôi đưa người ra!”
“Cái thằng đốn mạt!” Đổng phu nhân tức giận với ánh mắt rực lửa: “Dựa vào chút thủ đoạn của nó mà tưởng là có thể làm loạn cái đất Hải Thành này à?”
“Anh ấy chính xác đã nói là có thể đưa người ra!”
Đổng phu nhân cười hắt ra: “Trước đây tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi, không ngờ bây giờ cô còn biết lợi dụng người bên cạnh mình như thế....”
Lương Nặc nhếch mép cười tự chế nhạo mình: “Ai không muốn cả đời sống một cuộc sống đơn giản thuần khiết chứ? thế nhưng, nhưng hiện thực nghiệt ngã này đã tát vào mặt tôi một cái, vậy nên, Đổng phu nhân, nếu phu nhân không muốn tôi toàn thân với những lời mắng nhơ nhuốc của người đời gả cho Đổng Hàn Thanh, vậy thì tốt nhất hãy suy nghĩ về đề nghị của tôi.”
Đổng phu nhân đắn đo một lúc, bà ta nói: “Tôi cần thời gian để suy nghĩ, một ngày sau tôi sẽ trả lời cô!”
“Đồng ý!”
Bước xuống khỏi xe của Đổng phu nhân, Lương Nặc hướng ánh mắt nhìn chiếc xe đưa bà ta đi khuát, hai chân cô đột nhiên mềm nhũn ra, bàn tay ướt lạnh mồ hôi.
Đưa ra điều kiện với những người cùng thế hệ với cô còn thấy dễ chịu hơi một chút.
Nhưng với người đã từng sống bao nhiêu năm trên đời, trải qua bao phong ba bão táp thì thực sự cô vẫn còn rất non nớt.
................
Đổng Hàn Thanh nói là làm, Lương Nặc vốn dĩ vẫn muốn đi thử xem có thể gặp được Bắc Minh Dục không nhưng cảnh sát nhìn cô như kiểu chưa gặp bao giờ mà đuổi cô đi.
Lúc này, cô chỉ có thể chờ đợi Đổng phu nhân bà ta sớm nghĩ thông.
Một ngày sau.
Đổng phu nhân gọi điện cho cô, nói rằng bà ta đồng ý với điều kiện của cô, nhưng một khi Bắc Minh Dục được ra ngoài, hai người bọn họ bắt buộc phải biến mất khỏi đất Hải Thành.
Bằng không, cả hai bên sẽ gặp phải những rắc rối không mong đợi.
Lương Nặc trộm nghĩ, rốt cuộc ai cũng có thể ép Đổng phu nhân tới mức này....
Nhưng Đổng phu nhân không giống với Đổng Hàn Thanh, bà ta vẫn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không cho phép Lương Nặc đi thăm Bắc Minh Dục nữa.
Theo lời của Đổng phu nhân nói thì sự gặp gỡ xa xỉ như vậy chỉ làm cho người khác dễ nắm bắt được điểm yếu mà thôi.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Lương Nặc ngoan ngoãn nghe lời bà ta.
Ngày hôm sau, Đổng phu nhân truyền tin tới nói bằng Bắc Minh Dục trong ngục bị người ta đánh tới mức trọng thương, bà ta đã dùng quan hệ để ngầm giúp Bắc Minh Dục xin được ở bệnh viện chịu án.
Có gì muốn nói thì hãy tới bệnh viện nói chuyện với anh một lần cho rõ.
Tối ngày hôm đó, Bắc Minh Dục rời khỏi trịa giam dưới sự hộ tống giám sát của cảnh sát tới một bệnh viện được cơ quan nhà nước chỉ định - có tay chân của Đổng phu nhân ở bên trong, bệnh viện này cách khá xa trung tâm, không dễ bị người khác chú ý.
Lương Nặc hóa trang và sớm đã đợi sắn ở bên trong.
Khi Bắc Minh Dục được đưa vào bên trong trong trạng thái miệng sùi bọt mép, toàn thân quấn đầy băng gạc bê bết máu, Lương Nặc gần như đỏ ngầu hai mắt lên, cô gọi điện cho Đổng phu nhân: “Không phải bà nói là sẽ có cách bảo vệ anh ấy à?! tại sao anh ấy vẫn bị đánh thành ra thế này?”
“Đến Chí Thành còn không thể tác động sâu vào các thế lực khác nhau huống hồ là tôi?”
Đổng phu nhân nheo mày nói: “Đừng gọi điện cho tôi nữa,những điều tôi có thể làm được tạm thời chỉ có hạn, cô yên tâm, vì Hàn Thanh, tôi sẽ không cố ý hại anh ta đâu!
Lương Nặc khóc đỏ hai mắt lên, tắt máy xong cô liền tiến gần tới phía ngoài phòng bệnh Bắc Minh Dục.”
Hai giờ đồng hồ sau, bác sĩ mới hoàn thành việc cấp cứu và đi ra.
Lương Nặc mặc bộ đồ của y tá đi vào phòng bệnh, nhìn bộ dạng bất lực của Bắc Minh Dục, tay cô run lên dù đang cầm thuốc.
Bắc Minh Dục vừa nhìn đã nhận ra Lương Nặc, anh cố gắng để ngồi dậy.
Lương Nặc lập tức ấn người anh xuống, nói thấp giọng: “Đừng động đậy, anh bây giờ bị thương thành ra thế này, muốn tìm tới cái chết à mà hoạt động lung tung?!”
“Anh chết đi rồi em chẳng phải sẽ vui hơn à?”
Sống mũi Lương Nặc đột nhiên cay sè: “Anh còn chưa trả nợ hết cho tôi, dựa vào cái gì mà dễ dàng chết như thế? Tôi không cho phép!”
“Đồ ngốc, những vết thương trên người anh đều là giả đấy, Lý Tranh Diễn sớm đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Lương Nặc tròn xoe mắt vẫn chưa tin, cô đưa tay lên người anh sờ khắp nơi.
Quả nhiên, bên dưới những miếng băng gạc thấm máu đó đều không bị thương.
Bác sĩ cũng là người Đổng phu nhân đã thu xếp rồi, ông ta ở bên trong xử lý qua quýt rồi rời đi để Lương Nặc đi vào.
Căn phòng trống trơn đột nhiên chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lương Nặc lập tức đặt hai tay lên vai anh, cúi đầu hôn lên môi anh – một nụ hôn nông nhiệt khác hẳn với sự e dè trước kia của cô.
Bắc Minh Dục bị Lương Nặc làm cho đau, anh nheo mày, bỏ chăn ra ngồi dậy.
Không còn sự ngăn cách của tấm kính thủy tinh kia nữa, anh dường như nhanh chóng và dữ dội, kéo cô ôm vào lòng, sau đó nhanh chóng quay người, anh không chút do dự dùng lực đè cô xuống giường.
Một tay để xuống bên dưới cổ cô, anh đưa bàn tay đó khám phá sâu hơn xuống bên dưới.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, anh dùng toàn bộ cơ thể mình đè lên cô, nói với ngữ khí bá đạo: “Đã từng tiếp xúc da thịt với tên khốn nạn Đổng Hàn Thanh kia chưa hả?
Lương Nặc quay đầu sang một bên không muốn nhìn anh nữa.
“Chúng ta li hôn rồi, anh quan tâm tới việc em và Đổng Hàn Thanh làm gì...hức, đừng bóp....”
Bắc Minh Dục dùng lực vừa phải bóp cổ cô làm Lương Nặc đau tới mức nghiến răng lại: “Em dám nói có xem, anh sẽ bóp chết em, sau đó bóp chết cả con trai em, rồi đi nói với toàn thế giới này rằng em là con đàn bà ngoại tình...”
“Aa a...” cũng có thể là do mâu thuẫn với anh trong thời gian này nhiều mà Lương Nặc cũng không còn thấy sợ bộ dạng này của anh nữa, cô đưa tay lên cổ muốn giằng tay anh ra: “Đó cũng là do anh ép chứ, ai bảo anh ngay từ đầu đã lừa em, anh cứ tự nghĩ rằng đó là tốt cho em nhưng anh có biết không, mấy lần em suýt chết trong cái tình thế mà anh cứ nghĩ rằng anh đang bảo vệ em! còn con của chúng ta nữa, thư ký Tôn nói hết với em rồi, tung tích của nó bây giờ không rõ nữa, anh nói đi, anh sao có thể bóp chết được nó chứ?”
Cổ họng Bắc Minh Dục như nghẹn lại, anh từ từ bỏ tay trên cổ cô ra.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, toàn thân anh nằm sõng soài thoải mái, anh cũng không muốn giấu cô nữa.
“Thư ký Tôn bọn họ bây giờ thế nào?”
“Không tốt lắm, cũng bị người ta truy sát, bây giờ cũng toàn thân thương tích, chỉ có thể trốn ở trong một căn phòng thuê ở khu ổ chuột, ba ngày lại chuyển nhà một lần.”
“Là tại anh!” Bắc Minh Dục nhắm nghiền mắt lại mấy giây mới lại mở ra, toàn thân toát ra cảm giác hối lỗi: “Anh cứ nghĩ chỉ là đối thủ kinh doanh bình thường, không ngờ rằng...phía sau đó là cả một thế lực.”
Lương Nặc không hiểu: “Anh nói thế là có ý gì...?”
“Ý anh là....muốn ngủ cùng em!”
Bắc Minh Dục đột nhiên nói một câu chẳng ăn khớp với cuộc nói chuyện gì cả, sau đó kéo cô nằm lên người mình, đưa tay ra sau gáy kéo đầu cô xuống đặt đôi môi cô lên môi anh, không cho cô còn có thể nói gì nữa....