Lông mày của Hảo Hảo càng ngày nhìn càng rõ, nó vừa giống Bắc Minh Dục vừa giống với Lương Nặc – có cả nét anh tú của anh và nét nhẹ nhàng của cô, nhìn thằng bé rất đáng yêu.
Khi ở khu du lịch, không ít người đều muốn chụp ảnh cùng Hảo Hảo.
Mỗi lần Hảo Hảo đều o oe rồi được chọc là lạ cười tươi.
Trong nửa tháng này, Bắc Minh Dục đã rất nhiều lần nói ý tới chuyện kết hôn, nhưng Lương Nặc toàn đánh trống lảng, Bắc Minh Dục cắn răng chịu đựng.
Ngày hôm sau, trời trong xanh.
Khi Lương Nặc tỉnh dậy Bắc Minh Dục đã không ở nhà nữa rồi, đến cả Hảo Hảo cũng đã được vú Trần đẩy ra ngoài, cô ngủ tới mức ê cả vai đi, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.
“Sao anh dậy mà cũng không gọi em?”
“Em lười như thế ai mà gọi nổi em chứ?” Bắc Minh Dục nói vẻ kiêu ngạo trong điện thoại, Lương Nặc đột nhiên tức giận: “Rõ ràng em không hề lười chút nào!”
“Ngày hôm nay anh có việc, tối nay 6 giờ rưỡi em nhớ đến nhà hàng Mục Đức Lạc, nhớ nhất định phải đúng giờ.”
Lương Nặc tò mò: “Tại sao?”
“Không muốn gặp con trai thì đừng đến!”
Nói xong anh liền cúp luôn máy, Lương Nặc bĩu môi, cảm thấy anh gần gây càng ngày càng cổ quái, chắc cái bệnh đại thiếu gia lại tái phát rồi.
Buổi tối 6 giờ, Lương Nặc đúng giờ tới nhà hàng.
Vừa tới nơi cô lập tức đi lượn một vòng để tìm Hảo Hảo.
“Rõ ràng nói Hảo Hảo ở đây mà, đâu rồi?” lượn một vòng cũng không tìm thấy Hảo Hảo, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Bắc Minh Dục, cô giật mình: “Sao đột nhiên anh lại đứng trước mặt em thế, hết cả hồn!”
“Em mặc thế này tới đây à?”
Mặt Bắc Minh Dục sầm sì, nhìn cô một lượt từ đầu tới chân.
Ngừng được có một thời gian, căn bệnh đại thiếu gia của Bắc Minh Dục càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Lương Nặc quay người một vòng, nói lí nhí: “Em chẳng thấy có gì là không tốt cả, áo sơ mi và quần bò, bên ngoài rất nhiều người đều mặc thế này mà!”
“Xấu chết đi được!” Bắc Minh Dục không vui, kéo tay Lương Nặc đi ra ngoài: “Anh đưa em đi thay đồ để tạo một hình ảnh mới.”
“Không cần đâu!”
“Em dám nói không cần không, bây giờ anh lập tức kéo em về xử em cho tới khi em nói cần thì thôi.”
Lương Nặc: “......” anh cứ như thể là ăn phải mật gấu ấy sao mà nóng thế?
Bị lôi đến cửa hàng tạo hình, Lương Nặc thay một bộ váy dài thanh lịch tao nhã cùng với kiểu tóc cũng được thiết kế lại, mái tóc dài được buộc cao lên, chỉ để lại hai bên tai một ít tóc ngắn.
Bắc Minh Dục ôm cô từ phía sau, hai người đứng trước gương, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
“Thế này mới giống người phụ nữ của anh.”
Lương Nặc nhìn vào đồng hồ cũng đã tầm 8 giờ rưỡi, lại cũng không biết anh đang làm cái quái gì, cô giơ tay lên đập vào ngực anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Chẳng phải nói Hảo Hảo ở nhà hàng à? Con đâu?”
“Đi theo anh!”
Nói rồi, Bắc Minh Dục lại kéo tay cô trở lại nhà hàng.
Rầm rầm!
Đột nhiên, sấm sét đùng đùng, mưa lớn đổ xuống, bầu trời không hề có dấu hiện gì của cơn mưa nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, hai người suýt nữa thì bị ướt như chuột lột, tóc Lương Nặc cũng bị ướt mất một ít.
“Chết tiệt!” Bắc Minh Dục dường như vô cùng bực dọc: “Nếu mà em sớm ăn mặc rồi đầu tóc cẩn thận thì đã không thành ra thế này rồi.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Lương Nặc cũng tức giận, phẫn nộ nhìn anh chằm chằm, Bắc Minh Dục cũng nhìn thẳng vào mắt cô hai giây, cuối cùng thì cũng không nói gì thêm nữa, đợi ngớt mưa thì lập tức kéo cô vào nhà hàng.
“Ngồi xuống, ăn cơm!”
Chọn một vị trí ngồi ở trung tâm, Bắc Minh Dục đẩy menu đưa cho cô, nói: “Em muốn ăn gì thì gọi món đó!”
Lương Nặc càng tò mò hơn hôm nay anh ấy có dây thần kinh nào không bình thường không vậy?
“Ư ư....”
Lúc này, dưới chân Lương Nặc đột nhiên truyền tới một chàng những tiếng kêu ư ử, cô vén khăn trải bàn lên, một con chó collie đang nằm thu lu dưới chân, đầu gục xuống cạnh chân cô, trong miệng còn ngậm mấy bông hoa hồng nhỏ, xen kẽ cùng là cả mấy bông hoa màu xanh.
Không biết có phải nó đã phải ngậm quá lâu không mà lá của mấy bông hồng màu xanh đã rụng mất không ít, hơn nữa lại còn dính cả vết răng.
Lương Nặc đột nhiên hiểu được ý đồ của Bắc Minh Dục.
“Là anh tặng em à?”
Cô cầm lấy bó hoa từ miệng con chó lên, ôm lấy trước mặt Bắc Minh Dục, cười tươi như những đóa hoa đó nói: “Anh sớm nói là cầu hôn thì có phải em sẽ trang điểm với ăn mặc xinh đẹp không? em xin lỗi nhé, em không biết anh còn chuẩn bị riêng cho buổi cầu hôn chu đáo thế này....”
Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào bó hoa trước mắt, rụng rơi gần hết đi rồi, nhìn không hề có chút nào thể hiện là vẫn còn tươi.
Anh nghiến răng, cướp lại bó hoa từ tay cô.
“Cái đồ gì thế này, xấu chết đi được, ai nói anh muốn cầu hôn? Chẳng phải em không đồng ý gả cho anh lần nữa còn gì? Cầu hôn cái gì chứ? Ăn cơm! Con trai cũng đã có rồi, còn sợ em chạy mất chắc?”
Lương Nặc: “...........”
Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, Lương Nặc mấy lần muốn làm nóng bầu không khí, nhưng nhìn bộ mặt tái đi của Bắc Minh Dục cô không nói ra được lời nào.
Thôi bỏ đi, dù sao thì anh ấy là đại thiếu gia mà.
Không nói thì thôi.
Đùng đoàng.
Bên ngoài tiếng sấm chớp mà mưa càng ngày càng lớn, Lương Nặc giật mình, tay cầm bát đũa co mình sát vào người Bắc Minh Dục.
Lúc này sắc mặt Bắc Minh Dục mới khá hơn một chút, anh đưa tay ra ôm lấy cô: “Sớm nghe lời anh có phải được yêu thương ôm ấp không, như thế thì chẳng có việc gì xảy ra nữa à?Thôi được rồi, bên ngoài mưa bão sấm chớp nhưng chúng ta ở trong nhà nên không sợ, ăn cơm đi.”
Lương Nặc đưa tay ra chỉ lên mặt anh: “Anh thực sự là Bắc Minh Dục?”
“Em nói thế là ý gì?”
“Em xem xem có phải anh mắc bệnh gì rồi không? hôm nay nói lời sao cứ trước sau không thống nhất vậy?”
Mặt Bắc Minh Dục lại sầm lại, rồi đẩy cô ra: “Ăn cơm!”
Lương Nặc cúi mặt lặng lẽ và cơm, cũng không nói thêm câu nào với anh nữa.
Ăn được một lửa, người đàn ông ngồi ở một bàn không xa bên cạnh đột nhiên đưa tay cầm một hộp đựng nhẫn quỳ xuống cầu hôn cô gái ngồi cùng bàn: “Nhã Nhã, đồng ý gả cho anh nhé, anh nguyện dùng cả tính mạng của mình để chứng minh cho lòng chung thủy của anh với em, anh sẽ bảo vệ em, yêu em cả cuộc đời!”
“Đồng ý đi....đồng ý đi...”
Những người ngồi bên cạnh đồng thanh cổ vũ.
Người phụ nữ được gọi là Nhã Nhã thì ngạc nhiên nhìn người đàn ông, sau đó xấu hổ nói: “Anh đứng dậy trước đi đã!”
“Không!” người đàn ông với khuôn mặt kiên định: “Em không đồng ý thì tuyệt đối anh sẽ không đứng lên.”
“Em....em....” mặt Nhã Nhã đỏ lên, sau đó cúi mặt xấu hổ nhận lấy chiếc nhẫn: “Em đồng ý, anh mau đứng dậy đi, bao nhiêu người đang nhìn kìa, ngại chết đi được!”
“A....” người đàn ông vui mừng hét lớn, tiến lại gần cô gái ôm lấy cô bế lên xoay mấy vòng.
Lương Nặc nhìn cảnh đó bỗng nhiên mắt cô đỏ lên.
“Thật hạnh phúc!”
Lương Nặc cảm động nói, Bắc Minh Dục nói giọng trầm trầm: “Vốn dĩ em còn có thể hạnh phúc hơn thế ấy!”
Lương Nặc còn chưa kịp nói gì, bên cạnh lại có một đôi nữa cầu hôn, tiếp sau đó là bàn thứ ba, bàn thứ tư, trong vòng có nửa tiếng, hình như có tới cả hơn mười người đã cầu hôn thành công.
Lương Nặc cảm thấy có gì đó không bình thường, cô giật mình nhìn Bắc Minh Dục.
Lúc này, Bắc Minh Dục đột nhiên đứng lên, một tay đỡ lấy tay Lương Nặc đặt lên môi, một tay kia thì thòa vào trong túi quần.
“Thiếu...thiếu gia....anh.....”
Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên mui bàn tay cô, động tác giống hệt một quý ông, nhưng vừa mói nói, thì ngữ khí ngạo mạn trong lời nói của anh thì lại chẳng giống.
“Không sai, là anh chuẩn bị, anh cầu hôn em gần nửa tháng rồi, hôm nay kiểu gì em cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.”