Bắc Minh Dục đứng dựa người vào tường phía ngoài phòng phẫu thuật, một chân làm trụ một chân co lên, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, hơi khói phát ra từ miệng anh, trông hơi một kẻ du côn.
Liễu Tiêu Hàn chạy tới gần nói với Lương Nặc: “Cậu vừa đi thì chồng cũ của cậu đã đi nộp đủ viện phí rồi.”
Lương Nặc hơi giật mình, liếc mắt nhìn anh rồi quay ra nói với Đổng Hàn Thanh: “Xin lỗi, hại anh mất công chạy một vòng, tôi không biết Bắc Minh Dục anh ấy....”
“Không sao.” Đổng Hàn Thanh nói giọng hết sức nhẹ nhàng: “Có một số người hành động rất cổ quái, cũng không phải điều gì em đều có thể dự liệu trước được.”
Đổng Hàn Thanh nhìn thấy mọi người đều đứng hết ngoài cửa phòng phẫu thuật liền hỏi: “Mấy người chắc đều chưa ăn cơm đúng không? Lương Nặc, chúng ta đi mua bữa trưa cho mọi người đi, cũng may tôi vừa rút tiền đây rồi.”
“Tôi muốn ăn bánh nướng của cửa hàng ở đầu phố.” Liễu Tiêu Hàn nhanh nhảu như đang đói.
Lương Nặc cũng không từ chối lời đề nghị của anh ta, liền đi theo Đổng Hàn Thanh ra ngoài mua cơm trưa, tới khi trở về, cô phát hiện dưới chân Bắc Minh Dục có rất nhiều đầu lọc thuốc lá, anh cũng chẳng thèm để ý đây là nơi công cộng, quanh người anh toàn là mùi thuốc lá.
Lương Nặc cũng mặc kệ không thèm đi tới gần anh.
Đổng Hàn Thanh đem cơm vừa mua về phân phát cho mọi người, kể cả thư ký Tôn và mấy người vệ sĩ cũng đều có phần, đột nhiên, Bắc Minh Dục vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng đôi giày da bóng lộn di di điếu thuốc cho tắt hẳn và nát đi, anh thu chân về rồi từng bước nhanh về phía Lương Nặc.
Lương Nặc còn chưa cảm nhận được rằng anh đang lại gần mình thì đột nhiên cổ tay cô truyền tới một cơn đau.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, Bắc Minh Dục đã đang cầm tay cô kéo cô đi ra bên ngoài, Lương Nặc cố đẩy ra: “Bỏ tay ra, làm gì thế hả?”
Bắc Minh Dục nhếch mép cười lạnh lùng: “Vừa mới giúp bà Vương của em nộp viện phí mà giờ chớp mắt cái em đã không quen anh nữa rồi đúng không?”
Lương Nặc cau mày rồi không phản kháng lại nữa.
Đổng Hàn Thanh lúc này thấy vậy liền chạy theo vài bước: “Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?”
“Cái này không liên quan tới anh!” Cả người Bắc Minh Dục vẫn nồng nặc mùi thuốc lá, ánh mắt hằn lên sự thù địch, anh đưa ra lời uy hiếp: “Lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, đừng có nhúng tay vào chuyện của chúng tôi, bằng không, có trở về được Hải Thành hay không chưa chắc do anh quyết định được đâu!!”
Nói xong anh lại kéo tay Lương Nặc lôi đi, Đổng Hàn Thanh đương nhiên chẳng thèm quan tâm tới lời uy hiếp dọa nạt của Bắc Minh Dục, đanhg định giải cứu cho Lương Nặc nhưng cô lại quay đầu nói: “Không sao, đúng lúc tôi cũng có vài lời muốn nói rõ ràng với anh ấy!”
Đổng Hàn Thanh thấp giọng: “Được, có điều tôi hi vọng em hãy nhớ rằng có một số người nếu có thể làm tổn thương người khác một lần thì cũng có thể có lần thứ hai.”
Bắc Minh Dục không mấy vui vẻ cười hắt ra một tiếng nhạo báng rồi kéo tay Lương Nặc đi ra phía ngoài.
Trên thị trấn không có bãi đỗ xe riêng nên xe đỗ ở trước cửa bệnh viện, Bắc Minh Dục mở khóa xe, kéo cửa ra rồi đẩy Lương Nặc ngồi vào trong.
“Đợi đã!” Lương Nặc nắm tay vào cửa xe, sống chết không chịu vào trong, cô nói: “Ở luôn đây đi, không phải đi quá xa làm gì!”
Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm muốn đoán xem cô đang nghĩ gì, không trả lời cô, anh vẫn kiên quyết đẩy cô vào trong xe.
Lương Nặc không đủ sức để kháng cự, cứng đầu nhưng vẫn bị đẩy vào trong.
Bắc Minh Dục khởi động xe, lái xe với tốc độ chóng mặt, men theo con đường nhỏ để lái đi, nhìn những chiếc cây bên ngoài vụt qua mắt cô trong giây lát mà tim cô đập thình thịch.
“Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu? Có chuyện gì không thể nói luôn được?”
“Anh không muốn!” Bắc Minh Dục nhìn cô với ánh mắt giận dỗi và chế nhạo: “Rõ ràng biết rằng bây giờ anh tốt với em, em lại vuốt mặt không nể mũi mà lại trước mặt anh liếc mắt đưa tình với Đổng Hàn Thanh đúng không?”
Lương Nặc phản bác: “Ai liếc mắt đưa tình với anh ta?”
“Em!”
“Em không có!”
“Sao lại không có! Lẽ nào mắt em mù rồi à? Em không thấy ý định của anh ta với em à? Chỉ thiếu là anh ta chưa viết hẳn lên mặt thôi! Đồ ngốc cũng nhìn ra, sao anh lại có thể cưới một người vợ ngốc nghếch như em về làm vợ chứ?”
Lương Nặc đột nhiên tức giận nhìn anh chằm chằm: “Em không phải là vợ anh, Đổng tiên sinh cũng không tới nỗi xấu xa như anh nghĩ!”
“Ha ha, quên mất là khi trước ai đã từng lừa dối em à? cũng quên mất ai đã từng nói sau này sẽ coi anh ta là người xa lạ?”
Lương Nặc mím chặt môi: “Em đã chia tay với anh, đối với Bắc Minh gia giờ đây em cũng chẳng là gì nữa, anh ta cũng chẳng cần thiết phải lợi dụng em để đả kích anh nữa.”
“Đồ con lợn!”
Bắc Minh Dục không kiên nhẫn được hơn liếc nhìn cô, tay cầm chắc lấy chiếc vô lăng xe như có thù với nó.
Lương Nặc hít thở sâu rồi nín thở, cuối cùng cũng đã kìm nén được tức giận trước lời mắng của anh, sau đó cô cảm thấy không khí rất nặng nề ngột ngạt, cố gắng đổi chủ đề nói chuyện, nhằm làm cho anh bình tâm lại.
Đường núi khó đi, tỉ lệ xảy ra tai nạn luôn rất cao.
“Việc của bà Vương, cảm ơn anh! Tuy anh nói lời rất khó nghe nhưng em biết anh chỉ độc mồm thế thôi chứ anh là người tốt, còn nữa, em muốn nói với anh một chuyện, bà Vương nói tên tội phạm hiếp dâm mà lần trước chúng ta gặp hắn nối tiếng là kẻ thù dai, hắn sẽ không tha cho chúng ta nếu chưa báo được thù!”
“Cho nên anh nên biết sợ mà trốn đi, để em và Đổng Hàn Thanh được tự do thoải mái bên nhau đúng không?”
“Sao anh có thể tới mức này hả?” Lương Nặc không chịu được nữa mà phát cáu lên khi bị anh hiểu lầm thế: “Em đã nói rồi em và Đổng Hàn Thanh không có gì cả!”
“Anh cũng đã nói rồi anh sẽ dùng nửa phần đời còn lại để bù đắp cho em vì những lỗi lầm của anh, em có nghe không hả?”
Chủ đề câu chuyện nhanh chóng được chuyển sang chuyện này, Lương Nặc lập tức cố giữ im lặng không nói lời nào, Bắc Minh Dục nhìn thấy bộ dạng này của cô, thở dài, lại không nhẫn tâm nói lại lời anh vừa nói.
“Thôi được rồi, em biết anh không có ý xấu gì với người họ Đổng đó chỉ là anh ta cứ suốt ngày lẽo đẽo theo em không biết xấu hổ.”
Lương Nặc: rốt cuộc thì ai mới là kẻ không biết xấu hổ?
Cô đột nhiên quay đầu đi, kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, cơn gió lạnh mùa đông đang thổi ngoài kia cộng với tốc độ của chiếc xe làm cơn gió đó lướt qua mặt cô phả vào làm cô thấy hơi rát.
Trong giây phút đó, Bắc Minh Dục lại đạp chân ga tăng tốc độ của chiếc xe lên cao hơn, theo quán tính, cơ thể Lương Nặc nghiêng ra phía sau cô đập đầu vào cửa, cô kêu lên đau đớn.
“Anh làm gì thế?”
“Thắt dây an toàn vào, ngồi chắc!” Bắc Minh Dục nói với giọng nhắc nhở.
Lương Nặc không biết rốt cuộc anh lại phát bệnh gì đây, nhưng cũng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, trên đường cũng không nhiều xe lắm, cô rất nhanh đã phát hiện ra có một cái đuôi đang bám theo hai người.
Đằng sau xe họ luôn có một chiếc xe bám theo với khoảng cách không gần cũng không xa.
Thông qua gương chiếu hậu cô có thể nhìn rõ ràng được mặt người đàn ông ngồi sau vô lăng chiếc xe đang bám theo bọn họ: “Đó là tên tội phạm hiếp dâm, hắn ta muốn làm gì?”
“Đâm chết chúng ta.”
Những ngón tay dài của Bắc Minh Dục đang cầm chắc lấy vô lăng, miệng anh phát ra những lời nhỏ nhưng vô cung rõ ràng.
Lương Nặc tròn xoe mắt: “Lúc trước không hề có động tĩnh gì, em thậm chí còn cứ nghĩ rằng hắn đã từ bỏ việc báo thù rồi, ai ngờ....”
“Hắn ta chỉ là đang đợi cơ hội, đợi chúng ta để đánh một mẻ lưới lớn thôi!”
Đường núi càng lúc càng khó đi, đặc biệt là Bắc Minh Dục chưa từng lái xe qua đoạn đường kiểu này, chiếc xe lại được tăng tốc, độ nguy hiểm càng lúc càng cao nhưng bọn họ cũng không dám đi chậm lại.
Một khi chiếc xe đằng sau đâm vào họ thì hoặc là họ sẽ đâm phải vách núi hoặc là sẽ đâm xuống vực.
“Đưa điện thoại đây!”
Bắc Minh Dục rõ ràng thấy áp lực rồi, đường ở đây thực sự anh không biết đằng nào mà lần.
“Muốn gọi điện cho thư ký Tôn?” Lương Nặc nhìn anh hỏi.
“Nói em ngốc quả không sai! Em khéo không có chỉ số IQ ấy?” Bắc Minh Dục không khách khí đánh giá cô, sau đó nói: “Mở ứng dụng chỉ đường ra để chỉ đường cho anh.”
Lương Nặc đột nhiên như hiểu ra, cô lấy tay đập liên tiếp vào đầu sau đó cầm điện thoại nhanh chóng mở ưng dụng, sau đó nói hướng đi cho Bắc Minh Dục: “Năm trăm mét phía trước có một lỗi rẽ sang trái.....”
Bắc Minh Dục ra lệnh: “Bây giờ có thể gọi điện cho thư ký Tôn rồi.”
Lương Nặc: “......”
Có được sự phối hợp của Lương Nặc, tốc độ của chiếc xe được duy trì khá ổn định, nhưng trước sau vẫn cố gắng giữ khoảng cách không gần không xa với chiếc xe phía sau.