Sau khi cô tỉnh, cô nhìn theo hướng nơi cất lên tiếng hát, phát hiện bà Vương đang đi bên bờ ruộng, tay còn đang cầm một chiếc túi, bà vừa đi vừa cất giọng hát, đó là một bài hát của thế kỷ trước, bà hát tuy không đúng nhạc nhưng vẫn vui vẻ ngân nga.
Bà Vương từ từ về tới gần nhà, đem chiếc túi đang cầm trong tay đưa cho Lương Nặc.
“Đây là đặc sản cây nhà lá vườn ở ngoài ruộng, vừa mới chín, sáng nay bà mới nghĩ ra chắc các con chưa từng được ăn đâu.”
Lương Nặc cầm lấy chiếc túi mở miệng ra xem, nhìn có vẻ đỏ đỏ hồng hồng nhưng rõ ràng là nhìn sạch hơn và tươi hơn khoai lang đỏ rất nhiều: “Con cảm ơn ạ!”
Để cảm ơn bà Vương, Lương Nặc cũng giữ bà Vương ngồi lại nhà mình một lát.
Ba người đang ngồi nói chuyện, bà Vương đột nhiên há hốc miệng, tay ôm lấy ngực nhìn có vẻ như bà rất khó thở, sắc Liễu Tiêu Hàn hoảng sợ: “Bà ơi, có phải bà bị bệnh hen suyễn không?”
“Không...Không phải.” Bà Vương ấp úng cố gắng nói tròn lời trong khi trán đã bắt đầu có những hạt mồ hôi li ti: “Là bệnh tim....tim của ta không được tốt cho lắm.”
Vừa dứt lời, bà Vương liền xỉu đi.
Nếu đi bộ lên thị trấn thì chắc chắn là không kịp rồi, Lương Nặc lúc này chẳng quan tâm tới điều gì khác nữa, cô vội vàng gọi điện cho thư ký Tôn hi vọng có thể mượn được một chiếc xe.
Ngay sau đó, tiếng xe đã vang lên ngoài cửa nhà Lương Nặc, Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn cõng bà sau lưng đưa ra xe, vừa ra tới nơi cô liền phát hiện người ngồi trong xe là Bắc Minh Dục.
Đôi mắt bí ẩn sâu hoắm nhìn chằm chằm bọn họ, không còn sự “ấm áp” như trước.
Không biết ra làm sao, con tim Lương Nặc đang đập thình thình bỗng nhiên trùng xuống.
Cô cố ý chỉ tay vào xe của người vệ sĩ cạnh đó, nói: “Chiếc bên này có vẻ lớn hơn chút này!”
Liễu Tiêu Hàn lúc này chẳng để ý gì tới Bắc Minh DỤc, gật đầu rồi cõng bà Vương đưa vào xe của người vệ sĩ.
Người vệ sĩ cảm nhận thấy ở một nơi không xa có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta hai tay cầm chắc vô lăng nhưng người như đang đổ mồ hoi, Liễu Tiêu Hàn sau khi đặt bà Vương ngồi trong xe ổn định rồi liền thúc giục: “NHanh lái xe đi chứ!”
Tên vệ sĩ cảm thấy tội lỗi chỉ tay vào xe Bắc Minh Dục: “Thiếu gia đã lái đi đâu!”
Ý của câu nói đó là xe của Bắc Minh Dục đang chắn đường xe họ.
Liễu Tiêu Hàn ngóc đầu ra cửa xe nói lớn: “TÍnh mạng con người quan trọng, Bắc Minh thiếu gia, anh mau lái xe đi!”
“Bà Vương..bà ấy....”
“Cô cũng không muốn xe của thiếu gia cứ đứng chắn phía trước chứ?”
Lương Nặc: “............”
Cô chỉ có thể hậm hực bước xuống xe, đi vào xe của Bắc Minh Dục, vừa ngồi xuống thậm chí còn chưa ngồi vững, tài xế liền đạp chân ga, chiếc xe giật một cái mạnh rồi lái vù đi.
Lương Nặc còn chưa ngồi vững, người nghiêng bên này bên kia, cuối cùng đầu dụi cả xuống đùi Bắc Minh Dục.
Không có thế để ngẩng đầu lên ngay, không cần thận mà đầu cô húc cả vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể anh.
Không biết là chạm vào chỗ đó, cô dương fnhư nghe thấy Bắc Minh Dục phát ra một thứ tiếng lạnh lùng, cô đang định nói xin lỗi thì liền phát hiện Bắc Minh Dục đang nhìn cô chằm chằm, cảm giác như cô đã làm một việ gì vô cùng đáng xấu hổ mà lại chọc tức tới anh.
Lương Nặc nhất thời không biết nói gì mới phải.
Ra khỏi cổng làng, đường không phải rất nhỏ hẹp nữa, Liễu Tiêu Hàn không ngừng thúc giục tài xế, rất anh chiếc xe đã vượt qua chiếc xe Lương Nặc đang ngồi mà chạy thẳng lên bệnh viện trên thị trấn.
Đợi tới khi Lương Nặc đến nơi thì bà Vương vừa được đưa vào phòng cấp cứu.
Chỉ một lát sau, bác sĩ đẩy cửa phòng bước ra, vừa bỏ khẩu trang trên miệng ra vừa nói: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi....” Lương Nặc nói.
Bác sĩ dường như gặp quá nhiều trường hợp này rồi, ông ta nói không một chút khách khí: “Bệnh nhân mắc bệnh tim, đã kiểm tra qua rồi, yêu cầu lập tức làm phẫu thuật, nếu đồng ý làm phẫu thuật, mời đi xuống dưới tầng nộp viện phí sau đó ký tên vào giấy đồng ý làm phẫu thuật.”
Liễu Tiêu Hàn lẩm bẩm đủ nghe: “Thật sự là bệnh tin à! Nhưng chúng ta có làm gì kích động tới bà đâu nhỉ?”
Đúng lúc này bác sĩ cũng nghe thấy câu nói của cô, nói giọng rất nghiêm túc: “Người bệnh đã lớn tuổi rồi, nguyên nhân dẫn tới việc phát bệnh có rất nhiều, không nhất định là phải có điều gì kích động, suy nghĩ quá nhiều hoặc lao động nặng nhọc vất vả cũng có thể dẫn tới việc phát bệnh.”
Lương Nặc nghĩ tới việc những ngày qua bà Vương đã rất quan tâm cô mà trong lòng thấy ấm áp hơn!
“Tôi đi nộp viện phí trước, phiền bác sĩ chuẩn bị cho việc phẫu thuật.”
“Được!”
Trong người Lương Nặc không có đủ tiền mặt, khi rời khỏi ngự cảnh viên cô càng không có cơ hội để mang thẻ ngân hàng, Liễu Tiêu Hàn thì rời Hải Thành cũng vội, hai người đều lực bất tòng tâm, nhìn nhau thở dài.
...........
“Thư ký Tôn, Xin hỏi trên người anh giờ có hai vạn không? Phẫu thuật của bà Vương.....Tôi chưa liên lạc được với người nhà của bà...., tiền chúng tôi mang không đủ.”
Hai vợ chồng bà Vương đều là những người thuần nông dân chân chất, một năm ngoài tiền mấy người con trai gái định kỳ gửi cho họ tiền sinh hoạt phí ra thì thực sự họ không hề có nguồn thu nhập nào khác.
Còn bệnh tim từ trước tới nay thì khá là đốt tiền, cho nên Lương Nặc thự ra không định để chồng bà Vương phải trả số tiền viện phí này.
Ánh mắt thư ký Tôn đột nhiên sáng lên nhưng lại được che giấu khéo léo đi sau đó giả vờ nói với giọng thờ ơ: “Tôi cũng chỉ là kẻ làm công thôi, làm sao mà có thể lúc nào cũng đem lắm tiền như thế - những hai vạn? Lương tiểu thư cho là tôi có lắm tiền thế à?”
“Vậy...vậy trên người anh lúc này có bao nhiêu?”
“Ba bốn trăm tệ thôi!” Thư ký Tôn nói với vẻ nghiêm túc, mặt Lương Nặc như dài ra thất vọng, liếc mắt nhìn một lượt những người vệ sĩ khác, cô còn chưa nghĩ cho thông thì thư ký Tôn lại nói: “Đừng nghĩ nữa, bọn họ còn nghèo hơn tôi ấy, đã ở đây lâu như vậy rồi, lẽ nào Lương tiểu thư nghĩ mọi người không tiểu tiền à?”
Lương Nặc: “.......”
Đúng lúc này Bắc Minh Dục đi tới, thư ký Tôn lập tức cung kính tiến lên phía trước, nói lại tình hình sau đó đưa ra đề nghị: “Thiếu gia, hay là anh cho Lương tiểu thư vay tạm ít tiền đi ạ?”
Lương Nặc hơi cúi đầu khẽ cắn môi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt mong chờ nhưng không nói gì.
Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng, vẫn còn tức sự việc lần trước, anh nói giọng không vui vẻ mấy: “Miệng cô ấy bị làm sao mà để anh mở miệng?”
Rõ ràng là đang làm khó cô, thư ký Tôn lặng lẽ ngậm miệng lại.
Lương Nặc nghiếm răng, hít thở sâu lấy hết dũng khí tiến lại gần hỏi: “Bà Vương cần phải phẫu thuật gấp nhưng em và Liễu Tiêu Hàn không có đủ tiền mặt ở đây, anh có thể cho chúng em mượn một ít không?”
“Bà ấy và anh thì có quan hệ gì?” Bắc Minh Dục lạnh lùng nói.
Lương Nặc kìm cơn giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cô biết chắc rằng anh đang làm khó cô, cô lại nói: “Bà Vương...bà ấy....”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lời cô còn chưa dứt thì từ phía sau tiếng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn, Đổng Hàn Thanh mặc một chiếc áo khoác dài màu ghi đang từng bước tiến lại gần.
“Tôi đi ngang qua đây thấy xe mấy người đỗ ở phía ngoài.” Đổng Hàn Thanh giải thích ngắn gọn vì sao anh ta tới rồi nói: “Tôi có thể giúp gì không?”
Lương Nặc nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói: “Đổng tiên sinh? Bây giờ trên người anh có tiền không? Bà Vương bị bệnh tim cần phải làm phẫu thuật.....”
“Em cần bao nhiêu?”
“Hai vạn!”
Nói xong, Đổng Hàn Thanh liền đưa Lương Nặc đi rút tiền, cả hai đều không để ý gì nữa tới Bắc Minh Dục, thư ký Tôn nhìn sắc mặt Bắc Minh Dục càng lúc càng tối sầm lại, anh ta còn không dám thở mạnh.
Vừa rồi cho anh cơ hội nhưng lại lên mặt làm cao giờ thì đến cơ hội duy nhất cũng bị cướp mất rồi.
Đáng đời!
Thế nhưng thể hiện ra bên ngoài thì lại hết lòng khuyên bảo: “Thiếu gia, Lương tiểu thư và Đổng tiên sinh không phải như anh nhìn thấy....”
“Đi nộp viện phí!” Bắc Minh Dục đột nhiên ra lệnh.
“Hả?”
“Chỉ hắn ta có tiền, tôi không có chắc?” Bắc Minh Dục nói giọng tức giận, lạnh lùng, rút ví trong túi lấy ra một kệp tiền, ước lượng một chút, rõ ràng là không đủ.
Anh cau mày lại, nói: “Bảo đám vệ sĩ gộp tiền lại đi nộp viện phí trước, số tiền này tính là vay của họ, trở về Hải Thành trả lại họ gấp mười lần!”
Thư ký Tôn: “.............”