• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.
Chương 35: Họa quốc yêu cơ ( 3 )
.........
Quý Lạc nhìn trên tay nàng ấy đang bưng một chậu đồng để khăn lụa, hình như là dùng để rửa mặt, vì thế liền phối hợp, chờ lúc rửa mặt xong, Bích Tuyết liền lấy tới một kiện váy màu lam nhạt, phối cùng sắc sa mỏng, chuẩn bị giúp Quý Lạc mặc quần áo.
Quý Lạc nhìn nhan sắc kia, trong lòng thầm cười nhạo, nguyên chủ tuy là xuất thân từ thanh lâu, lại luôn an phận thủ thường, đến ăn mặc đều tận lực để không bị người ta lên án, ai ngờ sau khi chết lại bị gọi là yêu cơ.
Bích Tuyết cũng là một người thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra Quý Lạc không thích hợp, vì thế khinh thanh tế ngữ hỏi: "Tiểu thư không thích bộ quần áo này?"
Quý Lạc lắc đầu: "Không thể nói là không thích, chỉ là ghét này màu sắc đơn điệu, từ hôm nay trở đi, tất cả quần áo đều đổi thành màu sắc tươi đẹp đi."
Bích Tuyết nghe xong chẳng những không cảm thấy phiền phức, ngược lại rất vui mừng, sau đó liền chạy đến sương phòng, lúc trở ra, trên tay còn có một kiện váy dài màu hồng đào đính hoa, chỗ làn váy còn có sợi tơ tú thượng hoa đào, so với kiện váy vừa rồi kia, thì hoa lệ hơn nhiều.
"Cái này đi."
"Nô tỳ đã sớm nói qua, chỉ cần tiểu thư ăn mặc tươi sáng, nhất định sẽ không kém hơn so với những tiểu thư khuê các khác." Bích Tuyết nói chuyện tương đối thẳng thắn, nhưng tính cách lại rất tốt, nàng đã sớm nghĩ nên để cho tiểu thư nhà mình trang điểm ăn mặc xinh đẹp, nhưng mà tiểu thư vẫn luôn thích ăn mặc bình thường, hiện giờ không biết vì sao lại thay đổi tính tình, nhưng cũng may là nàng vẫn luôn có chuẩn bị quần áo.
Vì phối hợp thêm phục sức, Bích Tuyết vì Quý Lạc mắc mưu hạ lưu hành đào hoa trang, sau khi xong, Bích Tuyết không khỏi ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy hôm nay tiểu thư nhà mình phá lệ đẹp hơn nhiều.
Quý Lạc nhìn người trong gương đồng, chỉ cảm thấy vô cùng vừa lòng, tuy rằng bỏ thêm hai điểm vào phần giá trị mỹ mạo, nhưng lại rất hữu dụng, làn da trắng như sứ ngọc, vô cùng mịn màng, đến đôi mắt đều biến đại một chút.
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy còn thiếu một điểm gì đó, ngó trái ngó phải, cô mới cầm lấy bút, ở giữa trán điểm một nét, nháy mắt giữa trán liền nhiều thêm một nốt chu sa.
Quý Lạc khóe mắt cong cong, một đôi mắt loá mắt rực rỡ, trằn trọc lưu luyến đều là nói không ra phong tình, cô quay đầu lại nhìn Bích Tuyết đang nhìn cô mà ngơ ngác, hỏi: "Đẹp không?"
Bích Tuyết cứ ngơ ngác rồi gật đầu, đôi mắt đều nhìn thẳng.
Nhìn phản ứng này của nàng, Quý Lạc không khỏi cười khẽ, sau đó đứng dậy, vỗ nhẹ bả vai Bích Tuyết, "Đi, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, cũng không thể cô phụ phần mỹ mạo này."
"Được." Bích Tuyết cảm thấy tiểu thư đẹp như vậy, nhất định phải để cho người khác hảo hảo mà nhìn.
Quý Lạc mở cửa, ánh mặt trời ngoài cửa tiến vào, cô nhìn ánh mặt trời rồi nở một nụ cười như hoa, họa quốc yêu cơ sao?
Không thể không nói, tuy rằng chỉ là nghĩa nữ, nhưng cũng có lẽ là vì giữ mặt mũi cho Mộ Lãnh, gác mái cùng chi phí ăn mặc trong phủ đích nữ cũng không tệ, cây tử đằng phồn hoa trong sân đều có, cảnh đẹp như vậy ở hiện đại chắc chắn không có, cho dù có giống vậy, cũng là phỏng làm.
Ra sân, Quý Lạc liền vào trong đình cách đó không xa ngồi nghỉ ngơi, thấy trong ao cẩm lý du đến vui sướng, Quý Lạc đột nhiên nhất thời hứng khởi, liền kêu Bích Tuyết lấy thức ăn cho cá tới, nắm một ít rồi đem thả xuống, nhìn những con cá phía trước phía sau tụ lại, cảnh tượng thập phần thú vị.
Lúc cô đang đắm chìm ở trong cảnh này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của nam tử, ngữ khí hơi mang tia ngả ngớn, làm cô hơi có chút không vui.
"Tả tướng, không biết vị mỹ nhân phía trước kia là vị tiểu thư nào trong phủ?"
Quý Lạc lười không muốn quay đầu lại, như cũ dựa vào cây cột ở bên cạnh, tiếp tục uy cá.
Người nọ có lẽ là chưa bao giờ chịu qua đãi ngộ như thế, sách một tiếng, Tả tướng bên cạnh liền nói: "Tam hoàng tử, nhìn thân hình này, tựa hồ hình như không phải nữ quyến trong nhà."
Tam hoàng tử? Mộ Lãnh!
Quý Lạc ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn là quay đầu lại, lộ ra một gương mặt tươi cười nhìn hắn.
Mộ Lãnh vốn dĩ đang muốn chuẩn bị tiến lên xem đến tột cùng là ai, không ngờ vừa lúc nàng lại quay đầu lại, liền làm hắn khẩn trương đến dừng lại bước chân.
2.
Chương 36: Họa quốc yêu cơ ( 4 )
.........
"Lạc...... Lạc Nhi?"
Mộ Lãnh nhìn gương mặt kia của Quý Lạc, chỉ cảm thấy chính mình hơi có chút hít thở không thông, hắn vẫn luôn biết Quý Lạc là một mỹ nhân, khi mới gặp nàng thì cũng có chút động tâm, bất quá lại càng thêm kiên định nàng chính là người hắn muốn tìm, hiện giờ lại thấy khuôn mặt kiều diễm động lòng người này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia không muốn buông.
Mỹ nhân như vậy, thật sự là phí phạm của trời sao?
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Quý Lạc đã chậm rãi hướng phía hắn đi tới, làn váy giống như một đóa hoa nở rộ, phập phập phồng phồng, chờ đến lúc đã đến bên hắn, liền ngửi được một mùi hương hoa lài, hắn còn đang đắm chìm ở mùi hương kia, liền nghe được người bên cạnh mở miệng.
"Dân nữ gặp qua Tam hoàng tử."
Mộ Lãnh lúc này mới phản ứng lại, vội muốn dùng tay nâng Quý Lạc đang hành lễ, ai ngờ Quý Lạc lại không dấu vết mà buông tay xuống, thân mình cũng đứng thẳng lên, hắn vươn tay ra có vẻ có chút xấu hổ.
Vì thế Mộ Lãnh liền nắm tay lại thành quyền, để ở bên môi ho nhẹ hai tiếng, rồi mới mở miệng: "Nàng hiện tại đã là nghĩa nữ của Thừa tướng, không cần tự xưng là dân nữ, nên tự xưng là thần nữ mới đúng."
"Nói như vậy, thần nữ còn phải cảm tạ Tam điện hạ, nếu như không nhờ ngài, thần nữ làm sao sẽ được một bước lên trời?"
"Lạc Nhi, nàng đối với ta hà tất phải khách khí......"
Hai chữ khách khí lại bị thanh âm của Quý Lạc che mất, "Điện hạ, hôm nay thật không khéo, thần nữ vừa lúc có việc, cho nên không thể phụng bồi rồi."
Không đợi Mộ Lãnh kịp phản ứng, Quý Lạc đã gọi Bích Tuyết, hai người liền hướng phía trước rồi đi đến, chỉ để lại cho Mộ Lãnh một bóng dáng mơ màng.
Mộ Lãnh nhìn bóng dáng của Quý Lạc, trong lòng cảm thấy hình như nàng đã thay đổi, vô luận là ăn mặc hay là ngôn ngữ hành động, nhưng mà biến hóa như vậy, vì sao lại khiến cho tâm hắn thật ngứa?
Bích Tuyết cũng rất buồn bực, cảm thấy Quý Lạc xác thật đã thay đổi.
"Tiểu thư, ngày xưa không phải người luôn ngóng trông cho Tam hoàng tử tới sao?"
"Ngóng trông? Hiện tại vẫn vậy mà."
Có điều, hiện tại người ngóng trông phải là hắn, vẫn là nên có phong thuỷ thay nhau phiên chuyển.
"Nga." Bích Tuyết không biết trong lòng Quý Lạc rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng mặc kệ Quý Lạc quyết định gì, nàng đều sẽ nghe theo.
Quốc gia ở vị diện này tên là Thượng Lâm quốc, ở đây tương đối cởi mở, nữ tử xuất đầu lộ diện cũng không cần bịt kín khăn che mặt, đây cũng là nguyên nhân mà Quý Lạc dám công khai đi chơi.
Thời điểm lúc trước Quý Lạc làm diễn viên cũng từng có diễn qua phim cổ trang, nhưng mà cái đó gọi là hình ảnh, do nhiều bộ phận làm hậu kỳ hợp thành, bây giờ rõ ràng lại không có, tuy rằng vẫn cực bình thường, nhưng vẫn làm cho cô thực hưng phấn.
Chờ thời điểm cô đi ngang qua một quán trang sức quán, liền bị hấp dẫn bởi một cây trâm có mặt trên đính hoa tai tinh xảo, cũng bởi vì như vậy, thế nên mới không chú ý được phía sau đang có một móng heo chậm rãi sờ tới.
"Ai u!"
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Quý Lạc hồi thần, quay đầu lại, liền thấy một nam tử trung niên tai to mặt lớn đang mang vẻ mặt thống khổ, bên cạnh còn có một người.
Người nọ có dáng người tuyệt mỹ, giống như ngọc thụ lan chi, nhưng vẻ mặt lại chính khí, lúc này hắn đang nhẹ nhàng nắm cái tay chuẩn bị giở trò của nam tử trung niên, từ biểu tình của nam tử kia mà nhìn, lực độ đó tuyệt đối không nhẹ như mặt ngoài.
Quý Lạc lập tức ngây ngẩn cả người, không phải bởi vì dung mạo của hắn, mà là người này, chính là viện trưởng của Thái Y Viện, Nguyệt Trì.
Nguyệt Trì này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng y thuật lại cực kỳ cao siêu, chính yếu sự, ở trong nguyên tác, bởi vì hắn nghiên cứu độc dược làm lão hoàng đế thăng thiên, đến cả cái thái y khác đều nhìn không ra nguyên nhân, cho nên mới để gian kế của Mộ Lãnh thực hiện được.
Có điều thân phận của Nguyệt Trì lại không đơn giản như vậy, có thể trở thành viện trưởng của Thái Y Viện, trong đó không thể thiếu sự hỗ trợ của lão hoàng đế, đáng tiếc cho đến cuối cùng, Nguyệt Trì cũng không biết bản thân mình là con trai của lão hoàng đế, mà lão hoàng đế lại càng không biết, nhi tử mà mình âm thầm sủng ái chính là người đưa mình lên Tây Thiên.
Bất quá theo lý mà nói, Nguyệt Trì hẳn là không biết Mộ Lãnh muốn độc dược này là để làm gì, lúc này, phỏng chừng hắn đã bắt đầu nghiên cứu.
Cùng với kế hoạch muốn thiết kế phá hư Mộ Lãnh của chính mình, chi bằng......
"Ngươi, ngươi, ngươi, buông tay."
"Thân là nam tử, sao có thể vô lễ như thế, ở bên đường có hành vi gây rối với nữ tử?"
"Nàng ta chỉ là một kỹ nữ, cũng không phải là hoàng hoa đại cô nương* gì."
*Chỉ những cô nương còn trong trắng~
Nguyệt Trì vừa nghe, tay liền nắm chặt hơn, nam tử kia đau đến mức liên tục kêu mẹ, vội vàng xin lỗi, thái độ thành khẩn giống như thấy hoàng đế, Nguyệt Trì thấy vậy, lúc này mới buông hắn ra.
Nam tử trung niên như được đại xá, liền muốn hòa vào dòng người xung quanh dể biến mất, có điều Quý Lạc sao có thể dễ dàng thả hắn đi như vậy.
.........
#Lảm nhảm:
✔Chương này có rất nhìu từ trẫm ko bít, vì thế nên nàng nào bít đc từ nào mà trẫm ko bít dịch thì hãy comment nhắc trẫm nhé~
✔Thêm nx là trong chương này có 1 người vô cùng đặc biệt đã xuất hịn~Vốn định ngày mai sẽ ko đăng nhưng nếu đoán trúng thì mai trẫm sẽ đăng a~
.........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ đy nàk~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK