Beta:Tề Tuyết Đồng
1.
[TG2] Chương 45: Họa quốc yêu cơ ( 13 )
.........
"Tiểu thư, người cùng Nguyệt Trì công tử là biết nhau từ khi nào vậy?"
Ngày hôm sau, Bích Tuyết rốt cuộc nhịn không được mà hỏi cô.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi."
Quý Lạc không nghĩ sẽ đem Bích Tuyết liên lụy vào, mặt lạnh quát lớn nàng.
Bích Tuyết hơi có chút ủy khuất, nhưng vẫn là ngậm miệng lại, tiếp tục vì Quý Lạc trang điểm chải chuốt.
Bởi vì rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên Quý Lạc liền nghĩ đến phía trước nhìn xem, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử mặc váy vàng nhạt đang đi ra ngoài, bởi vì nàng ta mang mũ sa, ánh mắt Quý Lạc liền dừng lại ở trên người nàng ta nhiều hơn trong chốc lát, thời điểm cô chuẩn bị thu hồi lại ánh mắt, lại thấy được cái bớt mặt trăng ở trên tay nàng ta.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới một người, Mai Âm Âm.
Không sai, chính là nàng, thời điểm lúc trước nàng hại chết nguyên chủ, chỗ cổ tay đích xác có một cái bớt như vậy.
Quý Lạc hỏi tiểu nhị bốc thuốc: "Cô nương vừa mới đi kia là tới làm gì?"
Nếu là người bình thường hỏi như vậy, tiểu nhị bốc thuốc khẳng định sẽ không trả lời, nhưng mấu chốt là hắn biết vị cô nương này là do công tử nhà mình tự mang về, hơn nữa vị cô nương này lại đẹp như thiên tiên, không chừng chính là người trong lòng của công tử.
Tiểu nhị ở trong lòng cân nhắc qua một phen, cô nương này khẳng định là không thể đắc tội, cho nên hắn vẫn nói đúng sự thật : "Cơ thể của vị cô nương kia hình như là thuộc tính hàn, cho nên mới tìm đến công tử của chúng ta để khai phương thuốc, nói tới nói lui chính là không dễ mang thai."
Một câu này, liền dậy lên gợn sóng lớn trong lòng Quý Lạc, khó trách trong nguyên tác Mai Âm Âm chán ghét nguyên chủ như vậy. Thì ra là bởi vì chính mình không thể sinh con, lại sợ nguyên chủ sinh hạ hài tử.
"Vậy nàng ấy có còn cơ hội mang thai không?"
Tiểu nhị lắc đầu, trên mặt là một bộ dáng đồng tình:"Nào có dễ như vậy, tuy nói y thuật của công tử tinh vi, nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi điều trị, nhưng lấy điều kiện thân thể của cô nương này sợ là cả đời đều không thể."
"Tên của cô nương đó là gì?"
"Không biết, nhưng mà công tử của chúng ta đều sẽ ghi lại, tên cùng với bệnh tình, cô có thể đi hỏi người."
Quý Lạc gật gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn."
Thời điểm ăn cơm buổi tối, Quý Lạc đột nhiên nhắc tới cái đề tài này với Nguyệt Trì: "A Trì, mỗi lần huynh tiếp đãi người bệnh đều sẽ ghi lại tên và bệnh của họ sao?"
"Đúng vậy, làm sao thế?"
Nguyệt Trì khó hiểu, hỏi lại cô.
"Ta chính là tò mò, vậy huynh đều nhớ bọn họ trông như thế nào sao?"
"Đương nhiên, ở nơi này ta xem bệnh, cần phải nhớ kĩ gương mặt của người bệnh."
Quý Lạc cổ quái mà nhìn Nguyệt Trì, Mai Âm Âm tốt xấu gì thì cũng là hoàng tử trắc phi, Nguyệt Trì khẳng định là đã gặp qua nàng ta, cho nên nói, kỳ thật Nguyệt Trì biết chuyện Mai Âm Âm không thể mang thai, nhưng không có nói ra.
"Ta muốn xem quyển sổ mà huynh dùng để ghi lại."
Nguyệt Trì cau mày, hắn buông chiếc đũa, hỏi: "Cô xem cái này làm gì? Thứ này rất quan trọng, không thể cho cô xem."
Ánh mắt Quý Lạc liền ảm đạm, nhìn qua vô cùng ủy khuất.
Nguyệt Trì thở dài, nói: "Được rồi, cơm nước xong thì sẽ cho cô xem."
Quý Lạc lập tức liền phi thường cao hứng, trực tiếp buông đũa ra, rồi nhào lên người Nguyệt Trì , bẹp một chút liền ở trên mặt hắn hôn một cái.
Hôn xong cô liền về lại chỗ ngồi rồi tiếp tục ăn cơm, mà Nguyệt Trì thì vỗ mặt, vẻ mặt ngốc lăng, trong lòng nghĩ, cô quả thực rất đặc biệt.
Cơm nước xong, Quý Lạc liền đi theo Nguyệt Trì, có lẽ là bởi vì tín nhiệm Quý Lạc, hắn một chút cũng đều không có kiêng dè, trực tiếp từ trong tráp lấy ra cuốn sổ ghi chép kia, sau đó đưa cho Quý Lạc.
Quý Lạc làm bộ vô tình mà ngạc nhiên, trong lòng nghĩ quá mấy ngày lại đem thứ này lặng lẽ trộm ra.
Chính như vậy nghĩ, Nguyệt Trì đột nhiên ngừng lại động tác tiếp theo của cô.
"Hôm nay trễ rồi, về sau lại xem tiếp."
Quý Lạc biết Nguyệt Trì là không muốn để cô nhìn thấy phần về Mai Âm Âm, cô cũng không có rối rắm, mà trực tiếp trở về phòng.
Beta:Minh Nguyệt
Edit:Tề Tuyết Đồng
2.
[TG2] Chương 46: Họa quốc yêu cơ ( 14 )
........
Mấy ngày nay ở nơi này của Nguyệt Trì, Quý Lạc cảm thấy vô cùng thoải mái, thường thường trêu chọc Nguyệt Trì, nhìn bộ dáng đỏ mặt của hắn, làm cho cô vô cùng vui vẻ, có điều thế giới cổ đại xác thật có chút gian nan.
Không có bất kì đồ vật nào dùng để giải trí, trừ bỏ mấy ngày đầu tiên cảm thấy mới mẻ, thời điểm khác có thể nói là nhàm chán đến cực điểm, làm cho trạng thái của Quý Lạc đều có chút uể oải.
Vì thế Nguyệt Trì cảm giác được cảm xúc của Quý Lạc, sau khi nghe được Quý Lạc thở dài, lắc đầu, nói: "Ở bên ta rất nhàm chán sao?"
Nhàm chán? Đương nhiên,liền tính đối phương là thần, một ngày 24h trừ gương mặt nhìn đã mắt, phần lớn thời điểm khác đều là nhàm chán.
Nhưng Quý Lạc vẫn trái lương tâm mà lắc đầu, hiện tại giả thuyết cô chính là đang thích Nguyệt Trì, sao có thể ở bên hắn mà cảm thấy nhàm chán?
Nguyệt Trì thấy phản ứng như thế của Quý Lạc, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhíu mày, ngữ khí hơi có chút tiếc nuối: "Kia như vậy liền tính, vốn dĩ đang muốn chuẩn bị đưa cô đi chơi diều, ngày mai là tiết hoa đào một năm chỉ có một lần, nếu cô không muốn đi, vậy liền không đi."
Quý Lạc vốn đang suy sút tinh thần mà nằm bò ra, nhưng khi nghe được lời này liền lập tức ngồi dậy, cảm thấy đây chính là cái hố mà Nguyệt Trì cố ý đào để chờ cô nhảy xuống đi, từ khi nào mà hắn lại trở nên phúc hắc như vậy?
Cô cong cong khóe môi, nhẹ giọng di một tiếng, mới nói: "Nguyệt Trì, huynh bắt đầu hư rồi đó."
Nguyệt Trì nghe lời này cũng không có biểu hiện ra bộ dáng co quắp, ngược lại cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng thổi một ngụm, mới vân đạm phong khinh* mà nói: "Thật sao? Khó trách người xưa nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, vậy ra là cái lý này."
*chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Lúc này Quý Lạc đột nhiên cảm thấy có phải do lúc trước cô trêu chọc Nguyệt Trì quá lợi hại, thế nên mới làm cho hắn vật cực tất phản, trở thành như vậy.
Quý Lạc đứng lên, đôi tay ôm lấy mặt của Nguyệt Trì, buộc mắt hắn phải nhìn thẳng vào cô, nhìn nhau hồi lâu, cô mới nói: "Vậy rốt cuộc huynh có đưa ta đi không?"
Một lúc lâu Nguyệt Trì cũng không có trả lời, Quý Lạc liền dứt khoát lấy trán chạm trán, lấy mắt đối mắt, lại hỏi một lần nữa: "Mang hay không mang?"
Vẫn không thấy hắn trả lời, trong lòng Quý Lạc liền cảm thấy một trận mất mát, vừa định kéo khoảng cách ra, lại bị đối phương hôn lấy.
Vừa mới bắt đầu Nguyệt Trì chỉ là dùng môi cọ xát cô, dần dà, ý vị liền thay đổi, hắn bắt đầu tồi thành rút trại, giống như một ngọn lửa, làm Quý Lạc có chút hít thở không thông, tuy rằng đây là lần đầu tiên Nguyệt Trì hôn môi người khác, nhưng mà thân là ngự y*, hắn biết rõ làm thế nào để hôn môi.
*Thầy thuốc
Hôn hôn, Nguyệt Trì liền ôm lấy eo của Quý Lạc, rồi kéo vào trong ngực của hắn, làm Quý Lạc không thể không một bên nỗ lực để hô hấp, một bên bị một cỗ lực ép ngồi lên trên đùi của hắn.
Chờ tới thời điểm Quý Lạc không thở nổi nữa, hình như Nguyệt Trì mới có cảm giác, liền buông cô ra, chỉ là bên môi hai người đều có một sợi chỉ bạc như có như không.
Nguyệt Trì nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi sợi chỉ bên miệng của Quý Lạc, ngữ khí vừa ôn nhu vừa nguy hiểm nói: "Ta cũng không phải là người tốt gì, nếu như nàng đã trêu chọc ta trước, vậy thì phải phụ trách đến cùng."
Trong nháy mắt kia, Quý Lạc bỗng có cảm giác như đang bị sói nhìn thẳng, đồng tử cô liền co rút, nhưng lúc nhìn đến Nguyệt Trì vẫn là một bộ dáng ôn nhu như mọi khi, mới yên tâm lại, cô ôm lấy Nguyệt Trì, ôn nhu nói: "Được, ta sẽ phụ trách."
Sau lần đầu tiên đó, Quý Lạc chủ động đổi lấy hồi báo, Nguyệt Trì cũng ôm chặt cô, tim Quý Lạc liền đập hơi nhanh, lại đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn, trận đau đớn đó làm cô phục hồi tinh thần lại, cổ cảm giác rung động vừa nãy liền lập tức không còn.
Nguyệt Trì đặt tay ở trên mái tóc dài của Quý Lạc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, vốn dĩ hắn đã từng cho rằng cả đời này hắn sẽ không cưới vợ, ai ngờ lại để hắn gặp được cô, nếu đã là ý trời, thì hắn liền thuận theo ý trời, cũng thuận theo tâm của chính mình.
........
#Lảm nhảm:
✔Từ giờ trẫm sẽ để riêng tư 1 vài chương nhék~
........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ đy nàk~