• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta:Minh Nguyệt

1.

[TG2] Chương 55: Họa quốc yêu cơ ( 23 )

........

Biểu tình trên mặt cô rất đạm mạc, cơ hồ nhìn không ra một tia nhân khí, tuy rằng khóe môi mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh băng.

Quý Lạc ngắt xuống một đóa mẫu đơn từ bình hoa bên cạnh, chậm rãi vuốt ve, nhìn hồi lâu, đột nhiên cô bỗng vứt đóa mẫu đơn xuống đất, rồi trực tiếp dùng chân nghiền lên.

"Đúng vậy, là do ta làm, ta đã lợi dụng huynh."

Cô rốt cuộc cũng thừa nhận hành động của mình, nhưng mà Nguyệt Trì một chút cũng không thấy cao hứng, hắn còn nghĩ rằng ít nhất Quý Lạc sẽ lừa hắn, liền tính chuyện này là do cô làm thì hắn cũng không có so đo, nhưng cô lại cố tình, cố tình nói thẳng ra là cô đã lợi dụng hắn.

Trong nháy mắt, Nguyệt Trì chỉ cảm thấy bản thân quá buồn cười, hắn cho rằng mình là phu quân, kỳ thật chỉ là tự hắn diễn một tuồng kịch.

"Đi ra ngoài!"

Nguyệt Trì nhắm mắt lại, không hề nhìn cô nữa, cũng làm chính mình không hề nghĩ đến cô.

Quý Lạc dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn, trước khi ra cửa, cô đột nhiên nói: "Huynh biết không, hoa càng đẹp, thì người lại càng tham lam."

Nói xong, cô cũng không đợi Nguyệt Trì nghĩ lại, đã nói: "Ta cầu huynh, giúp ta chiếu cố Bích Tuyết."

Nguyệt Trì bỗng mở mắt ra, trực tiếp vọt tới trước mặt Quý Lạc, "Nàng lấy cái lập trường gì để cầu ta? Dựa vào cái gì? Ta......"

Còn chưa nói xong, thế nhưng Quý Lạc đã trực tiếp quỳ xuống, biểu tình của Nguyệt Trì liền lập tức cương lại.

"Ha ha, nàng làm rất tốt, là ta quá ngu ngốc. Được, ta đáp ứng nàng, nhưng mà ta mong nàng không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa."

"Được."

Lúc ra cửa, vừa vặn đụng phải Bích Tuyết, Bích Tuyết cho rằng Quý Lạc muốn ra ngoài, liền nghĩ muốn bồi cô, Quý Lạc thấy vậy liền nói: "Đợi ở chỗ này, nghe lời."

Từ trước đến nay Bích Tuyết luôn nghe lời cô nói, nghe thế cũng không nghĩ nhiều, dạ một tiếng, liền không đi theo nữa.

Một lát sau, nàng bỗng thấy Nguyệt Trì đi ra từ trong phòng của Quý Lạc, đang định tiến tới để nói chuyện, thì thấy thần sắc của hắn có điểm không thích hợp cho lắm, vì thế nàng liền lập tức im lặng.

Chờ sau khi Nguyệt Trì đã biến mất, Bích Tuyết mới lẩm bẩm tự nói: "Khoé mắt Nguyệt công tử hình như có chút hồng hồng, chẳng lẽ là khóc?"

Quý Lạc mới ra cửa, liền cảm giác được phía sau có người đi theo cô, cong khóe môi lên, cô giả bộ cái gì cũng không biết, quả nhiên người nọ dần dần tới gần cô, ngay sau đó liền dùng một cái khăn tay mang theo mê dược che lại mũi cô, chẳng được bao lâu, cô liền mất đi ý thức.

Chờ thời điểm cô có ý thức lại lần nữa, thì thấy có một người quen thuộc đang ngồi cách đó không xa ngồi, Mộ Lãnh thấy Quý Lạc đã tỉnh lại, liền đi tới.

Quý Lạc một chút cũng không có hoảng loạn, ngược lại quơ quơ đôi tay đang bị cột chặt, rồi hỏi: "Tam hoàng tử đây là có ý gì?"

Mộ Lãnh buồn cười mà nhìn chằm chằm cô, nữ nhân này, xác thật có biến hóa quá lớn, hiện giờ đã xảy ra chuyện này, vậy mà cô một chút cũng không có sợ.

"Quý Lạc, ta hỏi nàng lần cuối, nàng có nguyện ý* cùng ta?"

*Chỗ này chắc là nguyện ý sống cùng~

Ánh mắt Quý Lạc liền trở nên trào phúng, nhìn Mộ Lãnh giống như là đang nhìn một thứ rác rưởi.

"Thế nào, Tam hoàng tử chẳng lẽ là nghe không hiểu tiếng người? Quý Lạc cho rằng bản thân đã nói rất rõ ràng."

Lời nói của cô liền chọc giận Mộ Lãnh, hắn là thật sự bất kham* so với Nguyệt Trì sao?

*không dễ dàng chịu để cho điều khiển

Hắn không tin, đầu của Mộ Lãnh bỗng nóng lên, muốn hướng Quý Lạc hôn tới, Quý Lạc cũng không có hoảng hốt, cứ như vậy mà nhìn hắn, ở thời điểm khi hắn chỉ cách Qúy Lạc một lóng tay, thì Quý Lạc đột nhiên nói: "Người như vậy, không sợ Hoàng Thượng sẽ trách tội sao?"

Chỉ một câu như thế, Mộ Lãnh liền dừng lại động tác.

"Đây là chỗ người kém hơn Nguyệt Trì."

Thì ra cái gì cô cũng biết, bao gồm chuyện hắn sắp làm.

Mộ Lãnh ở trong lòng hạ quyết tâm, nếu cô đã không thích hắn, vậy hà tất gì hắn phải tự đi tìm khổ?

Nghĩ như vậy, hắn liền giương giọng nói: "Người đâu, mau đưa Quý cô nương vào cung, các ngươi hẳn là biết phải làm gì rồi chứ?"

Lập tức liền có vài người từ bên ngoài tiến vào, trực tiếp đem Quý Lạc đang bị trói đến không nhúc nhích được nâng lên, sau đó đưa vào trong kiệu.

2.

[TG2] Chương 56: Họa quốc yêu cơ ( 24 )

........

Trong cung, Hoàng đế không nghĩ tới Mộ Lãnh thế nhưng lại tự mình đem nữ nhân mà ông tâm tâm niệm niệm đưa tới, hơn nữa nhìn thấy Quý Lạc trang điểm xinh đẹp, liền càng nhìn càng thuận mắt, trực tiếp phất tay bảo những người khác lui xuống, còn chính mình thì hai mắt tỏa sáng mà hướng mép giường đi đến.

Giờ phút này Quý Lạc không thể động đậy, lúc thấy Hoàng đế đi tới, cô liền cười cười với Hoàng đế, băng sơn mỹ nhân tươi cười so với những người khác tươi cười lại càng có lực hấp dẫn, Hoàng đế bị tươi cười của cô làm hoa mắt.

Nhưng chẳng được bao lâu, tròng mắt Quý Lạc liền rưng rưng, một bộ dáng hoa lê đái vũ*, Hoàng đế không thể nhìn mỹ nhân khóc, trong lòng lập tức mềm nhũn, liền hỏi: "Mỹ nhân khóc cái gì?"

*Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

"Bệ hạ, tay dân nữ đau."

Nói, cô liền duỗi tay ra cho ông xem, tay Quý Lạc vốn trắng nõn trơn mềm, hiện tại lại bị dây thừng cột lấy, ở trên tay liền hiện ra một vòng vệt đỏ, giống như sứ Thanh Hoa tốt nhất bị mẻ một miếng, nhìn qua phá lệ chói mắt.

Hoàng đế không có nghi ngờ, lập tức đi qua mở trói cho Quý Lạc, trong lòng thì nghĩ Mộ Lãnh làm việc thật không tốt, mỹ nhân đang tốt đẹp tại sao phải trói lại đây? Không thấy mỹ nhân cũng không có kháng cự ông sao?

Tay không còn trói buộc, Quý Lạc lập tức cười ngọt ngào, trong mắt còn có nước mắt, giống như là giọt sương trên lá sen, cô nũng nịu nói: "Cảm ơn bệ hạ."

Thanh âm cô tê tê dại dại, như là hồ ly, cào đến Hoàng đế muốn ngừng mà không ngừng được, hận bây giờ không thể cùng cô mây mưa.

Mới thò lại gần, Quý Lạc đã ngăn cản động tác của ông, Hoàng đế đang muốn phát hỏa, Quý Lạc liền nói: "Kỳ thật dân nữ đã ngưỡng mộ bệ hạ từ lâu, hôm qua ở trong yến hội nhìn thấy dáng vẻ khí phách của bệ hạ, càng cảm thấy bệ hạ anh dũng vô cùng, chỉ là dân nữ cảm thấy buổi tối lại càng có tình thú, bệ hạ ngài nói xem có đúng không?"

Cuối cùng một cái kết thúc hơi có chút ý triền miên, vốn dĩ Hoàng đế đã lâu chưa từng gặp qua tiểu nhân nhi nào hợp ý ông như vậy, được Qúy Lạc tâng bốc một phen, tâm hư vinh liền lập tức dâng cao, vì thế liền nghe theo Qúy lạc.

"Được, liền nghe theo lời của mỹ nhân, đêm nay, trẫm chờ, mỹ nhân cũng đừng để cho trẫm thất vọng."

Trước khi Hoàng đế ra cửa, Quý Lạc còn vứt một cái mị nhãn cho ông, Hoàng đế liền cảm thấy mỹ mãn rồi rời đi.

Sau khi Hoàng đế đi, Quý Lạc liền ngồi xếp bằng ở trên giường rồi đánh giá cung điện này, bàn trang điểm gỗ đỏ tím khắc hoa, giường gỗ đàn, lại nhìn bài trí trong phòng, đều là bạch ngọc phỉ thúy tốt nhất, quả nhiên cung điện trong cung thì xa hoa hơn những chỗ khác nhiều.

Chờ khi cô nhìn đến cái lư hương ở bên cạnh, liền đứng dậy đi tới, cầm lấy lư hương, nhẹ nhàng ngửi mùi vị trong đó, mùi hương nồng đậm, không tồi.

Ban đêm luôn phá lệ mà đến thật nhanh, trăng vừa lên, Hoàng đế liền kìm lòng không được, vội vàng chạy đến tẩm cung của Quý Lạc, mới vừa tiến vào, liền nhìn thấy màn lụa trùng trùng điệp điệp, bởi vì ông mở cửa, giò liền từ ngoài thổi vào, gặp được màn lụa nhẹ như lông chim, liền khiến cho nó nhẹ nhàng bay lên, thoạt nhìn như là mỹ nhân đang khiêu vũ.

Hoàng đế cho rằng đây là trò đùa của Quý Lạc, hiểu rõ mà cười cười, trở tay đóng cửa lại, rồi đi vào bên trong.

Ông vén những cái màn lụa đó lên, lại không thấy được bóng dáng của Quý Lạc, đang ở thời điểm ông chuẩn bị đổi hướng khác để tìm, thì lại phát hiện Quý Lạc mặc một thân váy mỏng đang nằm ở trên giường lớn, đùi ngọc trắng nõn thon dài được một cái sa mỏng bao trùm, nhưng bởi vì sa quá mỏng, nên loáng thoáng lộ ra da thịt, có loại cảm giác dục túng còn nghênh.

Hoàng đế nhìn cảnh tượng như vậy liền không nhịn nổi, dưới thân ông đã nóng lên, bỗng trực tiếp bổ nhào lên trên người Quý Lạc, sau khi sờ được da thịt bóng loáng của cô, liền thỏa mãn mà thở dài.

Mỹ nhân cũng vô cùng lớn mật, trực tiếp hôn lên, cái lưỡi trơn trượt làm Hoàng đế nhiều năm không có tình cảm mãnh liệt liền nổi lửa, ông chính là đang hưởng thụ, tay mỹ nhân lại dần dần trượt xuống, vừa lúc cầm phải chỗ kia, thân mình Hoàng đế liền run rẩy một cái, liền nằm lên trên người cô.

Âm thanh dâm dục cùng tiếng thở dốc không ngừng vang lên, trong phòng là một mảnh cảnh xuân kiều diễm.

.........
#Lảm nhảm:
✔Bởi vì quá bận thế nên không thể giữ đúng lời hứa mà xả chương cho các nàng>.........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ ik nà~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK