• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta:Minh Nguyệt

1.

[TG6] Chương 131: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 15 )

...........

Quý Lạc vội vàng ở trong lòng niệm chú định thân, Vương Vũ Luân tức khắc không thể động đậy, mà Úc Trầm đã biết cái chiêu này của cô, cũng không có cảm thấy kinh ngạc.

Cô chạy tới, khẩn trương mà nhìn miệng vết thương của Úc Trầm.

Úc Trầm nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Sao cô lại trở về?"

Ngữ khí kia khó hiểu không rõ, giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ, làm cho Quý Lạc liền đau lòng một trận, cô quả nhiên không nên đi.

"Trước cứ mặc kệ cái này đi, thương thế của anh......"

Nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Quý Lạc, ánh mắt Úc Trầm liền sáng ngời, trực tiếp cầm lấy tay Quý Lạc, vui sướng mà nói: "Cô lo cho tôi?"

Quý Lạc có chút mất tự nhiên mà muốn rút tay về, nhưng lại sợ hắn nghĩ nhiều, vì thế vẫn tùy ý để hắn nắm, sau đó gật đầu, trả lời thành thật: "Ừm, tôi lo cho anh, thương tích của anh phải giải quyết thế nào đây, đau không?"

Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy nước mắt mông lung trong mắt của Úc Trầm, hắn làm nũng nói: "Đau, đau quá."

Nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói dối, Quý Lạc có chút nóng vội: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?"

Úc Trầm kéo Quý Lạc lại sát người hắn, khoảng cách giữa hai người nháy mắt liền ngắn lại, con ngươi hắn bỗng trở nên sâu thẳm, bên trong hình như có ngọn lửa đang nhảy múa, sau đó Quý Lạc liền thấy đầu của hắn cúi thấp xuống, sau đó càng ngày càng gần, mãi cho đến khi trong mắt của Quý Lạc tràn đầy hình ảnh của hắn.

Thanh âm hắn cũng trở nên trầm thấp mị hoặc hơn: "Cô chỉ cần...... Như vậy."

Lại là một nụ hôn, đây là một nụ hôn triền miên nhưng cũng ngọt ngào, hai người không ngừng trao đổi nước bọt, tuy rằng môi hắn lạnh băng, nhưng Quý Lạc chỉ cảm thấy nụ hôn này nóng như lửa, nóng đến nỗi cả người cô đã sắp hòa tan, nhưng nụ hôn này cũng không có duy trì lâu.

Úc Trầm đỡ lấy thân hình xụi lơ của Quý Lạc, ngữ khí mang theo chút ý cười mà nói: "Tốt hơn rồi."

Quý Lạc ổn định lại hai chân, thời điểm tầm mắt rơi xuống ngực hắn liền phát hiện miệng vết thương lúc nãy thế nhưng thật sự không còn, cô tức khắc cảm thấy vô cùng kỳ diệu, tay liền đặt lên ngực hắn, sờ soạng vài cái phát hiện thật sự tốt hơn rồi. Úc Trầm vẫn đứng ở đó tùy ý cô sờ tới sờ lui.

"Thật sự tốt hơn rồi, là do công lao của nụ hôn kia?"

Úc Trầm thấy cô vui mừng phát ra từ nội tâm, khóe môi cũng cong cong, sau đó nói: "Ừm, là công lao của em."

Hắn vừa nói như vậy, liền khiến cho Quý Lạc có chút ngại ngùng, cô vội dời tầm mắt đi, thời điểm nhìn thấy Vương Vũ Luân ở bên cạnh liền càng thêm xấu hổ, nơi này còn có một người đấy.

Sau khi xấu hổ, cô liền thấy rất nghi hoặc, hắn ta vì sao không nói lời nào?

"Sao anh không nói lời nào thế?"

Đôi mắt Vương Vũ Luân trừng to, nhìn qua cực kỳ dọa người, nhưng hắn lại không nói lời nào, Quý Lạc lập tức biết được chân tướng của mọi chuyện.

Cô quay đầu, nhìn Úc Trầm, tức giận nói: "Ngày đó có phải anh căn bản là không bị tôi định thân đúng không?"

Úc Trầm không nghĩ tới cô nhanh như vậy đã đoán được, lúc này đương nhiên không thể thừa nhận, vì thế hắn liền nói: "Không có nha, tôi thật sự bị định thân mà."

"Vậy vì sao anh có thể nói chuyện?"

"A, là cái này sao." Úc Trầm liếc mắt nhìn Vương Vũ Luân đang bị định thân, một lát sau mới nói, "Có thể là do bản lĩnh của hắn quá thấp đi."

Vương Vũ Luân ở phía sau vừa mới bị nhét cho một bác thức ăn cho chó, lúc này lại bị chế giễu là bản lĩnh thấp, chỉ cảm thấy khí huyết cả người dâng lên, sắp bị tức chết rồi.

Còn có cô gái này không phải bị đồ đệ của mình trông chừng sao? Làm thế nào mà chạy thoát được?

Càng làm hắn kinh ngạc chính là, chỉ là một nụ hôn, miệng vết thương của Úc Trầm thế nhưng lại biến mất, thật không thể tưởng tượng nỗi.

Vương Vũ Luân buồn bực ở trong lòng, đột nhiên nghĩ tới một việc, hay là cô ta......

Đúng rồi, cũng chỉ có loại thân thể kia mới có hiệu quả kỳ diệu như vậy.

2.

[TG6] Chương 132: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 16 )

...........

Khó trách Úc Trầm sẽ để ý cô ta như vậy, có cô ta, không phải là có thể......

Không được, nếu hắn đã đáp ứng người kia rồi, thì nhất định phải hoàn thành chuyện này, Úc Trầm, không thể không biến mất.

Quý Lạc vốn đang có chút không được tự nhiên, sau khi nhìn đến chiếc nhẫn trên tay Vương Vũ Luân, liền trực tiếp đoạt lại, cẩn thận xem xét phát hiện không có gì tổn hại thì mới lấy một tập giấy vệ sinh từ trong túi ra, rồi lau đi lau lại chiếc nhẫn.

Sau khi làm xong tất cả, Quý Lạc mới một lần nữa lại đeo chiếc nhẫn lên tay.

Ừm, đeo trên tay bản thân mới thấy thế nào là đẹp.

Thời điểm cô còn đang tự luyến, Úc Trầm ở phía sau đã cầm lấy tay cô, trong mắt hiện lên ánh sáng vừa lòng, sau đó nói: "Đã gấp không chờ nổi mà muốn đeo nhẫn tình nhẫn với tôi rồi sao?"

"Hả?"

Úc Trầm không có trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, tay hắn không có lạnh băng giống trước kia, ngược lại vô cùng ấm áp, bởi vì tay hắn khô ráo, Quý Lạc thậm chí có thể cảm nhận được hoa văn trong lòng bàn tay của hắn.

Nhưng hiện tại điều cô nghĩ chính là chuyện chiếc nhẫn, tay cô giật giật, quả nhiên ở trên ngón áp út của hắn cảm nhận được một thứ gì đó cứng rắn.

Cô nâng tay hắn lên, trên ngón áp út của hắn quả nhiên đeo một chiếc nhẫn, ở trên cũng cũng được khảm một viên hồng bảo thạch, cùng với chiếc trên tay Quý Lạc là độc nhất, chỉ là trông to hơn mà thôi.

"Vừa rồi rõ ràng không có."

Úc Trầm chơi xấu nói: "Vẫn luôn có mà, em không thấy sao?"

"......"

Quý Lạc không muốn cãi vấn đề này với hắn, bởi vì cô biết cho dù có cãi cũng không thắng được hắn.

Vì thế cô chuyển đề tài, hỏi Úc Trầm: "Người này thì tính sao đây?"

Vương Vũ Luân vừa nghe nhắc tới mình, liền sợ Úc Trầm trực tiếp giết người diệt khẩu, nhưng mà Úc Trầm lại không làm gì hết, chỉ nhàn nhạt nói: "Đến từ chỗ nào thì về lại chỗ đấy đi."

Nói xong, toàn bộ thân thể của Vương Vũ Luân liền nhanh chóng chuyển động, vội vàng biến mất ở trước mặt Quý Lạc, một lát sau, cô nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng phanh lớn.

Quý Lạc ở trong lòng vì hắn bi ai vài giây, thanh âm lớn như vậy, cũng không biết còn sống hay không.

Biểu tình lo lắng của cô dừng ở trong mắt Úc Trầm, hắn liền lập tức khó chịu, hắn còn đang đứng trước mặt cô, vậy mà cô lại công khai lo lắng cho người khác, hơn nữa người kia lại là kẻ địch của hắn.

Hắn một tay áp sát Quý Lạc lên tường, vẻ mặt Quý Lạc còn mờ mịt, liền nghe thấy hắn nói: "Em lo cho hắn ta, hả?"

Quý Lạc lắc lắc đầu, sao có thể, chỉ là một người không liên quan mà thôi, nơi nào đáng giá để cô lo lắng.

"Nói dối!"

Coi hắn là người mù sao? Nghĩ một hồi, hắn liền cảm thấy ghen, đây là tư vị mà từ khi hắn tồn tại đến giờ cũng chưa có cảm nhận qua, một loại tư vị làm hắn vô cùng bực bội.

Bởi vì bực bội, hắn liền trực tiếp nâng cằm Quý Lạc lên rồi hôn xuống, không có chút thương tiếc nào, đầu lưỡi thô bạo dã man di chuyển lung tung trong khoang miệng, môi Quý Lạc lập tức liền tê rần, thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi máu tươi.

Quý Lạc cũng nổi giận, hung hăng cắn hắn một cái, nhưng hắn giống như không cảm nhận được đau đớn, không hề có chút thả lỏng, ngược lại còn gia tăng nụ hôn này.

Xem ra muốn cô phải sử dụng tuyệt chiêu, khuỷu tay Quý Lạc trực tiếp húc vào bụng Úc Trầm, quả nhiên thành công khiến Úc Trầm buông cô ra.

"Anh đang phát điên cái gì vậy? Đối phương cũng có thể làm ông nội của tôi đấy, cho dù là ghen cũng phải có điểm mấu chốt đi chứ?"

Cô cho rằng nói như vậy Úc Trầm sẽ nhượng bộ, kết quả không biết lời nào chọc giận Úc Trầm, vẻ mặt của hắn tựa hồ càng thêm phẫn nộ, lúc này cô mới nhớ tính theo tuổi mà nói, Úc Trầm hẳn cũng hơn ba mươi sắp bốn mươi tuổi.

========
#Lảm nhảm:
✔Mong các nàng sẽ ủng hộ cho bộ truyện hiện đại mới của ta~
========
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ đy nà~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang