• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Tuyết Như
Beta:Tề Tuyết Đồng
1.
[TG2] Chương 57: Họa quốc yêu cơ ( 25 )
..........
Chờ trong phòng an tĩnh lại, hoàng đế liền thỏa mãn mà nặng nề thiếp đi, Quý Lạc đẩy cửa vào, trực tiếp tưới tắt huân hương, sau đó mới đem đồ vật bên trong đổ ra, rồi thay mới.
Sau khi làm thỏa đáng tất cả, cô mới vào căn phòng phía trong, trên giường là một mảnh thối nát bất kham, tất cả màn lụa đều quấn quanh người Hoàng đế, trên tay ông còn cầm một vật thể màu trắng khả nghi.
Quý Lạc từ trong lòng móc ra một cái bình sứ, trong lòng nghĩ hiệu quả của thứ này cũng không tệ lắm.
Vào thời điểm mà cô lấy trộm cuốn sổ của Nguyệt Trì thì liền tiện tay lấy luôn thứ này, bởi vì thấy nó tên là Trí huyễn phấn, cô nghĩ có lẽ nó sẽ hữu dụng, hiện tại xem ra, y thuật của Nguyệt Trì quả nhiên cao siêu, thứ này đúng là dùng rất tốt.
Cô vốn nghĩ rằng nhiều lắm là làm cho Hoàng đế hôn mê mà thôi, hiện tại xem ra, Hoàng đế giống như là đã chìm trong một hồi mộng đẹp nha.
Quý Lạc đem cái chai thu thập lại cho tốt, rồi đem áo ngoài cởi ra, dùng chăn che lại thân thể của Hoàng đế, sau đó đẩy ông qua bên cạnh, còn bản thân thì nằm ở bên kia giường lớn.
Thời điểm canh năm, Toàn Đức ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi Hoàng đế vào triều, hoàng đế không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, chờ thấy Qúy Lạc đang yên ổn ngủ ở bên cạnh, liền nghĩ đến cảnh tượng mất hồn đêm qua, nhiều năm như vậy, đối với chuyện phòng the, ông vẫn luôn không có hứng thú nhiều, cho đến đêm qua, hình như là ông đã cao trào bốn lần, đây là điều trước kia chưa từng có.
Nghĩ đến đây, hoàng đế liền muốn đánh thức Quý Lạc để làm thêm một lần nữa, nhưng Toàn Đức ở ngoài cửa vẫn còn đang dò hỏi, Hoàng đế mắng một tiếng, sau đó gọi người tiến vào thay quần áo cho ông.
Có lẽ là cảm thấy Quý Lạc hầu hạ không tồi, Hoàng đế bỗng phá lệ ra lệnh cho các cung nữ tận lực làm nhẹ, để không ồn ào đến Quý Lạc, cung nữ một bên mặc quần áo cho Hoàng đế, một bên thì lại nghĩ vị phi tử nào mà có phúc khí như vậy.
Kế tiếp, Hoàng đế vẫn luôn ở lại cung điện của Qúy Lạc, không lâu sau đó, tinh thần của Hoàng đế càng ngày càng hoảng hốt, thậm chí thời điểm lâm triều cũng bắt dầu ngủ gà ngủ gật.
Một đêm này, thời điểm Hoàng đế lại tới lần nữa, Quý Lạc chỉ dùng một chút thủ pháp mà đã khiến cho Hoàng đế bắt đầu sinh ra ảo giác.
Quý Lạc lấy sách lụa ra, nhẹ giọng lừa gạt Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế ngoan ngoãn tự viết rồi đóng dấu, chờ thời điểm cô vừa lòng thu hồi lại sách lụa, Hoàng đế cũng đã ngủ ở trong ảo cảnh.
Tại y quán, tiểu nhị mày càng nhăn càng sâu, từ khi Qúy cô nương đi rồi, công tử giống như là bị mất hồn, tuy rằng vẫn xem bệnh như cũ, hành sự kín đáo, nhất cử nhất động không có khác gì bình thường, nhưng mà vào thời điểm ăn cơm, hắn sẽ đột nhiên dừng chiếc đũa lại, rồi nhìn chằm chằm vào đĩa cá trên bàn, thời điểm đi đường, sẽ đột nhiên đụng vào chỗ nào đó, sau đó lại giống như là không có việc gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Việc không bình thường này vẫn luôn liên tục diễn ra cho đến khi Mộ Lãnh đến.
Thời điểm Mộ Lãnh đến, Nguyệt Trì đang xem sách, Mộ Lãnh nhìn thấy hắn, lại nghĩ đến lời phụ hoàng nói, thì càng thấy hận Nguyệt Trì.
Trong lòng hắn không quá tốt, cũng muốn khiến cho Nguyệt Trì thống khổ.
Vì thế hắn giả vờ lơ đãng hỏi tới Quý Lạc, quả nhiên, vốn dĩ người đang không để ý tới hắn, Nguyệt Trì bỗng nhiên dừng lại động tác xem sách. Mộ Lãnh thấy quả nhiên Quý Lạc ảnh hưởng đến hắn, thì càng thêm cười nhạo nói: "Như thế nào, bị vứt bỏ?"
Nguyệt Trì có chút bực bội, hắn khép sách lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Lãnh, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Bộ Tam hoàng tử không có việc gì làm sao? Nếu cảm thấy rất nhàn rỗi, thì ngươi có thể ra cửa rồi rẽ phải, ở đó có một quán trà, nếu không ưng, thì đối diện còn có một tửu lầu."
Ngữ khí của Nguyệt Trì vô cùng không khách khí, đảo mắt liền làm cho Mộ Lãnh tức giận, đầu hắn đột nhiên bốc hỏa, bỗng trực tiếp nói với Nguyệt Trì: "Ngươi cho rằng Quý Lạc thật sự thích ngươi? Đừng ảo tưởng nữa, hiện tại chỉ sợ nàng ta đã bò lên giường của Hoàng đế."
Nguyệt Trì nghe vậy sắc mặt liền trắng nhợt, kinh hô: "Ngươi nói cái gì?"
2.
[TG2] Chương 58: Họa quốc yêu cơ ( 26 )
.........
Mộ Lãnh hừ lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới đúng không, ngươi bất quá cũng chỉ có thế."
Nguyệt Trì đã nghe không nổi nữa, hiện tại trong đầu hắn tất cả đều là lời nói vào thời điểm trước khi đi của Quý Lạc, hắn không tin Quý Lạc sẽ làm như vậy, nếu nói Quý Lạc không thích hắn, có lẽ hắn sẽ tin, nhưng hắn lại càng tin tưởng Quý Lạc sẽ không làm cái việc này.
Cứ như vậy, sự bất thường của Quý Lạc liền có giải thích, vì Hoàng đế coi trọng cô, mà cô lại không muốn liên lụy đến hắn, thế nên mới chủ động vào cung?
Vì cái gì, rõ ràng là không thích hắn, vì cái gì lại muốn làm vậy?
Giờ phút này Nguyệt Trì tựa như một đứa bé vô tội, mê mang, vô thố, thậm chí hắn cũng không biết nên làm thế nào bây giờ, nhưng hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là tiến cung, hơn nữa cho dù đại khai tất cả, cũng phải mang Quý Lạc đi.
Mộ Lãnh cho rằng lời hắn nói đã đả kích tới Nguyệt Trì, lại không nghĩ rằng vẫn không như mong muốn, Nguyệt Trì nhìn qua là đang muốn vào cung?
Không được, thời điểm này tính tình của phụ hoàng hẳn là không sai biệt lắm, nếu Nguyệt Trì vào cung lúc này, chẳng phải là thất bại trong gang tấc?
Hắn vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ thấy được Nguyệt Trì đang cưỡi ngựa rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Nguyệt Trì chưa từng cưỡi ngựa, nhưng hắn biết ngựa chạy rất nhanh, hắn liền lên ngựa, thông minh như hắn lập tức vừa học liền biết, nhưng mà lại rất khó khống chế con ngựa, chờ tới cửa cung, hắn không lưu ý một chút, thế nhưng liền bị ngựa quăng xuống đất.
Sau khi lăn vài vòng, Nguyệt Trì chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, có điểm bị quăng ngã đến ngốc, nhưng mà hắn hoạt động tay chân, phát hiện cũng không có trở ngại gì nhiều, hắn nhịn xuống đau đớn, từ trên mặt đất bò dậy, rồi hướng trong cung đi tới.
Thị vệ ở trong cung nhận ra hắn, tự nhiên không có ngăn cản, chờ hắn đi được nửa đường, lại nghe thấy chuông lớn trong cung đột nhiên vang lên, hơn nữa còn vang lên mấy chục tiếng, tiếng chuông bi thương, tất cả mọi người sau khi nghe xong đều quỳ xuống, đây là...... Hoàng đế băng hà.
Bước chân Nguyệt Trì liền nhanh hơn, vừa lúc đụng phải Quý Lạc đang bị đuổi ra ngoài, đầu tóc Quý Lạc hơi hơi hỗn độn, nhưng lại hoàn hảo không có tổn hao gì, tảng đá trong lòng Nguyệt Trì rốt cuộc cũng buông xuống, đang muốn nói chuyện với Quý Lạc, thì lại được Quý Lạc đưa00 cho một cái đồ vật.
Hắn còn chưa kịp tới hỏi cô, Quý Lạc giống như là nhìn thấy gì đó, đột nhiên nói với hắn: "Thực xin lỗi Nguyệt Trì, từ trước đến nay ta chưa từng thích huynh."
Nguyệt Trì không nghĩ tới lúc này rồi mà Quý Lạc còn vô tình như vậy, hắn bối rối quá thân, hướng phía trước đi vài bước, không hề nhìn Quý Lạc nữa, trong lòng bắt đầu nghĩ lại có phải bản thân đã sai rồi không, hay là hắn thật sự nên buông tay?
Vì thế hắn nói: "Ta vừa mới phát hiện, ta cũng không có yêu nàng."

Giây phút đó, Nguyệt Trì nghe được thanh âm lạnh băng của chính mình, không mang theo một tia tình cảm, hắn cho rằng bản thân đã thắng, hắn nói ra rồi.
Nhưng Quý Lạc ở phía sau lại chậm chạp không có động tĩnh, qua một hồi lâu, mới nghe được ba chữ mờ ảo: "Vậy...... Liền...... Tốt......"
Nguyệt Trì không có nghi ngờ, vẫn tiếp tục nói: "Kỳ thật ta sao có thể thích nàng chứ, thân phận của nàng như vậy, hiện tại nghĩ lại, có lẽ là ta đã bị nàng mê hoặc."
Ta thích nàng, nhưng lại không muốn thích nàng.
"Huynh không yêu ta, ta cũng không yêu huynh, a, thật tốt."
Ta yêu nàng, lại không thắng nổi một câu nàng không yêu ta.
Nguyệt Trì lải nhải trong chốc lát, lại không nghe được phía sau đáp lại, lúc này hắn mới cảm thấy có chút không đúng, vội xoay người, lại thấy được cảnh tượng hắn cả đời cũng không dám nghĩ đến.
Máu, đầy đất máu, máu đỏ tươi khiến đôi mắt hắn đau đớn, hắn sững sờ đứng im, giống như mới phát hiện máu này là của Quý Lạc, mà ngực Quý Lạc, đang cắm một mũi tên.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Nguyệt Trì thật sự lâm vào trạng thái trống rỗng, hắn bắt đầu không biết bản thân đang ở nơi nào, nhưng chỉ trong nháy mắt, chờ đến lúc hắn nghe thất Quý Lạc nói hắn giơ đồ vật trong tay lên, hắn cũng mờ mịt mà làm theo.
Sau đó một đám người cũng vây quanh lại, mắt nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay hắn, chờ đến khi nhìn thấy nội dung, liền rầm một tiếng bỗng nhiên quỳ xuống.
Tất cả đều cùng hắn không quan hệ, hắn đến gần, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Quý Lạc, rồi nói với cô: "Nàng làm sao vậy?"
Quý Lạc há mồm, nhưng lại nói không ra lời, một ngụm máu bỗng nhiên phun ra.
Nguyệt Trì vội vàng luống cuống tay chân mà giúp cô chà lau, nhưng lại phát hiện càng lau thì lại càng ra nhiều, hắn nóng nảy, nhìn về phía sau của Quý Lạc, thì thấy bộ dáng mờ mịt của Mộ Lãnh, trên tay hắn ta còn đang cầm một cái cung.
Nguyệt Trì cúi đầu nhìn lại Quý Lạc, Quý Lạc phảng phất như đang ở trong trạng thái hấp hối, cô vô lực mà bắt lấy quần áo của Nguyệt Trì, Nguyệt Trì bỗng nhiên quỷ dị cười, thanh âm vô cùng trống rỗng : "Là hắn khiến Lạc Lạc xấu như vậy, Lạc Lạc thích đẹp nhất, đều do hắn, không bằng giết hắn, nàng thấy thế nào?"
........
#Lảm nhảm:
✔Đọc xong đoạn này, trẫm cảm thấy vừa đau tym cx như vừa bi thương~><
.........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ ik nà~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK