[TG1] Chương 5: Vườn trường Mary Sue ( 3 )
......
Bởi vì là giữa trưa, xe buýt cũng không có nhiều cho lắm, nhưng vẫn có vài người liên tục đem ánh mắt dừng ở trên người Quý Lạc, rốt cuộc lúc trước Quý Lạc cũng là nữ thần quốc dân, mà nguyên chủ so với cô còn hơn ba phần, lực sát thương của dung mạo này tự nhiên không thể bỏ qua.
Loại chuyện này Quý Lạc đã thấy nhiều, nhưng mà hiện giờ cô thật ra lại có một loại cảm giác hưởng thụ, trước kia vì là minh tinh, nên mặc kệ cô đi đến nơi nào đều bị bao vây kín mít, hiện tại có thể quang minh chính đại muốn làm cái gì liền làm cái đó.
Xe buýt lung lay làm Quý Lạc có một tia buồn ngủ, nhẹ nhàng dựa vào sau ghế cô liền ngủ luôn.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Lạc cảm giác chỗ ngồi bên cạnh có chút lõm đi, đại khái là có người ngồi xuống bên cạnh mình, cô vốn dĩ không nghĩ quản, nhưng mà một đạo ánh mắt nóng rực lại dừng ở trên người cô thật lâu, làm cô không thể không mở to mắt.
Thời điểm cô nhìn đến nam nhân bên cạnh, không khỏi sửng sốt một chút.
Bởi vì người kia thật là quá đẹp, quả thực đẹp đến không giống nam tử.
Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, đường cong trên mặt không chỉ kiên nghị mà còn mang theo một chút cảm giác nhu hòa, đôi mắt ngăm đen thâm thúy, cái mũi cao thẳng, phía dưới là môi đẹp đơn bạc, một đầu tóc đen nhánh với tóc mái vụn vặt thoáng che khuất đôi mắt, che đi không ít ánh sáng.
Quý Lạc đột nhiên nhớ tới lúc trước Nhị Linh có nói, đây mới chỉ là thế giới thứ nhất mà thôi, vậy mà đã đụng phải một yêu tinh như vậy, trách không được phân giá trị nhan sắc của cô chỉ có 65, nếu như đổi thành người nam nhân này, hẳn là 80 đi.
Bất quá xem mặt mày hắn vẫn còn mang nét non nớt, phỏng chừng cùng nguyên chủ bằng tuổi nhau đi.
Thưởng thức xong, Quý Lạc mới nhớ tới tầm mắt vừa rồi kia, phát hiện xác thật là đến từ hắn, cô không khỏi hỏi: "Vừa rồi là cậu nhìn tôi?"
Giọng nói của cô thực lễ phép, cũng không có ý tức giận, nhưng đối phương lại rất không khách khí.
"Chẳng lẽ cô không có nhìn tôi? Lại còn dùng biểu tình đói khát như vậy."
Nói xong hắn liền quay đầu qua chỗ khác, không hề nhìn Quý Lạc nữa, phảng phất như Quý Lạc chính là một thứ rác rưởi, không nghĩ lại nhìn nhiều hơn một cái.
Quý Lạc cũng không có giận, vươn tay, nhẹ nhàng nắm cằm của nam tử, chạm đến chính là một mảnh bóng loáng, cô không ngừng ở trong lòng tấm tắc tán thưởng.
Hơi hơi dùng sức, đầu nam tử liền bị Quý Lạc thành công xoay lại, mà trong mắt nam tử sai lăng liền chọc cười Quý Lạc, cô cố nín ý cười, mặt chậm rãi tới gần hắn, thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm nói.
"Tôi chính là rất đói khát, cậu muốn thế nào hả?"
Quý Lạc thành công làm mặt của nam tử nhiễm lên một tầng ửng đỏ, môi đẹp cũng không tự giác mà nhấp nhấp.
"Cô..."
Quý Lạc lúc này mới phản ứng lại, chính mình đã hơn hai mươi rồi, đối phương bất quá vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô đây là đang làm cái gì vậy, vừa lúc nhìn thấy mình đã đến nơi rồi, cô liền nhanh chóng đứng dậy.
Nam tử cho rằng cô lại muốn làm cái gì khác, hai tròng mắt liền trừng lớn, ngữ khí hơi mang tí khẩn trương.
"Cô...... Cô lại muốn làm cái gì?"
Lại không nghĩ rằng Quý Lạc chỉ là vòng qua hắn, đi đến phía cửa xe, trước khi xuống xe đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng phất phất tay.
Đôi mắt Lục Thất Niên nhìn bóng dáng cô càng lúc càng xa, sau đó thấy được cách đó không xa một cái thẻ tên, cúi đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Cao trung Du Lâm sao?"
.......
Chuyện này đối với Quý Lạc mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, thời điểm cô đi đến cửa phòng học, phát hiện mọi người trong lớp đều ngừng tay lại sau đó nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt đó có khinh thường, có châm chọc, còn có cười nhạo.
Theo lý mà nói, nguyên chủ tuy rằng có tiền nhưng cũng không bị nuông chiều, hơn nữa nhân duyên ở trường học cũng rất tốt, bạn học hẳn sẽ không đối với cô có ý kiến gì, trừ phi......
Tầm mắt cô lướt qua những người khác, trực tiếp rơi xuống trên mặt một cô gái có diện mạo thanh tú, cô gái kia không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu, bả vai run bần bật, giống như Quý Lạc đang khi dễ cô.
Mà cô gái bên cạnh thì trừng mắt liếc cô một cái, sau đó lại nhẹ giọng an ủi cô gái kia.
Cô gái kia, chính là nữ chủ - Bạch Liễm, thật đúng là một đóa bạch liên hoa a.
Cốt truyện này ở trong trí nhớ của nguyên chủ thì không có, có thể là bởi vì nguyên chủ không có sớm như vậy liền đến trường học, sau đó lại bị nữ chủ hãm hại, mọi người chán ghét cô, thì ra là đã từ lúc này, nữ chủ cũng đã động sát khí.
2.
[TG1] Chương 6: Vườn trường Mary Sue ( 4 )
......
Xem ra, nếu nhất định phải làm nhiệm vụ này, thì cô cần phải so với nữ chủ càng bạch liên hoa hơn. Quý Lạc cô chính là diễn viên mà, cho dù cô có diễn thì thế nào rốt cuộc vẫn là giả.
Quý Lạc làm bộ không phát hiện những ánh mắt của người khác, không coi ai ra gì mà đi đến chỗ ngồi của chính mình, buông cặp sách rồi ngồi xuống.
Thấy cô không hé răng nói gì, nhiều âm thanh bắt đầu to lên, có một ít bay tới lỗ tai Quý Lạc, đại khái ý tứ chính là nói cô ỷ vào chính mình có tiền, làm bộ cùng Bạch Liễm làm bạn tốt, sau đó lại tìm mọi cách nhục nhã cô*.
*Cô ở đây là chỉ Bạch Liễm nhé.
A, mắt nguyên chủ đúng là bị mù, lại đi cùng loại người này làm bạn tốt!
Rốt cuộc cũng có người thiếu kiên nhẫn, đứng lên, đối với Quý Lạc không khách khí mà nói: "Quý Lạc, cậu vẫn còn có mặt để tới trường sao? Bạch Liễm trừ bỏ không có tiền, chỗ nào cũng so với cậu ưu tú hơn, cậu có thể làm bạn tốt của cậu ấy đó là cậu may mắn, vậy mà cậu lại đối với cậu ấy như vậy, loại người như cậu thật không xứng làm bạn tốt của Bạch Liễm mà!"
Cô gái mặt đang mang phẫn nộ thấy Quý Lạc không trả lời, lại nói tiếp: "Trách không được mấy ngày nay cậu không có tới trường học, khẳng định là cảm thấy có lỗi với Bạch Liễm chứ gì."
Hào quang của nữ chủ Mary Sue thật đúng là lớn nha, chỉ số thông minh của những người này quả thực là offline, bằng không làm sao sẽ tin vào dăm ba câu của Bạch Liễm? Chẳng lẽ là tại cô ta lớn lên nhìn trông nhu nhược?
"Bạn học, cậu đang nói cái gì vậy, tớ không đi học, là bởi vì...... là bởi vì......"
Đang nói, vành mắt Quý Lạc liền ửng đỏ, phảng phất như đã chạm đến chuyện thương tâm gì.
Cô gái kia rốt cuộc cũng chỉ là học sinh cao trung, mà vốn dĩ Quý Lạc lớn lên trông rất đẹp, giờ phút này bộ dáng hai mắt mờ mịt phi thường chọc người trìu mến, lại thấy vẻ mặt Quý Lạc vô tội, trong lòng liền mềm đi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Quý Lạc chớp chớp mắt, chớp đi hơi nước trong mắt, lúc này mới nói: "Ba tớ không lâu trước đây sinh bệnh nằm viện, tớ rất lo lắng, nên mới xin nghỉ vài ngày không có đi học."
Thì ra là vậy, bạn học khác trong lớp học gật gật đầu.
Sắc mặt Bạch Liễm cứng đờ, chuyện ba Quý Lạc sinh bệnh là sự thật, cô cũng là cảm kích, cô cho rằng lấy tính cách quật cường của Quý Lạc nhất định sẽ không nói ra, không nghĩ tới......
Trong mắt Bạch Liễm hiện lên một tia ngoan độc, sợ Quý Lạc sẽ đem sự tình lúc trước cũng nói ra, bất quá cho dù có nói ra, Tưởng Phi cũng sẽ không tin, bởi vì lúc hắn tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là cô.
"Hơn nữa lúc nãy cậu nói tớ với Tiểu Liễm, tớ thật sự nghe không hiểu, tớ làm gì Tiểu Liễm sao? Chẳng lẽ là chuyện lúc trước tớ giúp Tiểu Liễm nộp học phí bị......?"
Quý Lạc nói đến đây, lập tức liền che miệng lại, sợ mình lại nói ra thêm chuyện gì nữa.
Nhưng ý tứ trong một nửa lời nói phía trước đã thực rõ ràng.
Những người khác đều không thể tin được, cao trung Du Lâm cũng được coi là trường học trọng điểm, hơn nữa học phí cũng không thấp, cũng phải mấy vạn khối, vậy mà Quý Lạc cứ như thế nộp tiền giúp người khác?
Nói như vậy, Bạch Liễm cùng Quý Lạc trở thành bạn tốt, vẫn là Bạch Liễm may mắn, Quý Lạc giúp Bạch Liễm nộp học phí, lại không có nơi nơi khoe khoang chuyện này, trái lại Bạch Liễm lại nói Quý Lạc đối với mình không tốt.
Nhân tính chính là như vậy, nếu bạn cảm thấy ai bị hại, liền cảm thấy người kia tuyệt đối không sai.
Vì thế những người lúc nãy không hề nói Quý Lạc, ngược lại bắt đầu hướng Bạch Liễm chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bạch Liễm nhất thời thực xấu hổ, cô không nghĩ tới Quý Lạc thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện này, cho dù là cô ta giúp đỡ cô thì thế nào? Quý Lạc có tiền nhiều như vậy, còn để ý chút tiền đó sao? Cô ta chính là muốn cho cô xấu mặt đây mà.
Bạch Liễm nghĩ vậy, trong lòng lập tức vặn vẹo, tức khắc liền cảm thấy Quý Lạc nhìn rất đáng ghét, trong lòng hận không thể làm cho Quý Lạc chết ngay bây giờ.
Bất quá cô còn có Tưởng Phi, Tưởng Phi thậm chí so với nhà Quý Lạc có nhiều tiền hơn.
Nghĩ thế cô liền thay biểu tình thành một bộ nhu nhu nhược nhược, như là một đóa tiểu bạch hoa bị tàn phá, lung lay sắp đổ.
"Thực xin lỗi, các cậu có thể là hiểu lầm Quý Lạc, thật ra là cậu ấy giúp mình nộp học phí, cậu ấy đối với mình...... rất tốt."
Bạch Liễm cố ý tạm dừng ở chữ rất tốt, tưởng muốn lừa những người khác.
Nhưng mà những người khác đâu có dễ dàng bị lừa như vậy, liên tưởng đến lúc trước Bạch Liễm nói Quý Lạc khi dễ cô, lại vừa thấy bộ dáng Quý Lạc đầy mặt chính khí, lập tức liền biết ai đúng ai sai.
Nhưng mà, bọn họ cũng sẽ không nói ra, vì thế chuyện này cứ như vậy qua đi.
.......
#Lảm nhảm:
✔Trẫm cảm thấy nếu gộp 2 chương lại thì rất dài, thế nên nếu ai thấy dài thì nói trẫm, trẫm sẽ tách ra nhé~
✔Ủng hộ để edit cho xong TG1 nè~
.......
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ ik~