• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta:Minh Nguyệt
1.
[TG2] Chương 41: Họa quốc yêu cơ ( 9 )
.........
Nhưng mà nhìn bộ dáng của Quý Lạc, cũng không có thấy không thích hợp, Nguyệt Trì ở trong lòng thoáng thở ra một hơi.
"Đúng vậy, nữ tử thanh lâu luôn luôn như vậy."
Những lời này nghe thì thấy không có gì, nhưng mà tâm Nguyệt Trì vừa mới buông xuống lập tức lại kéo lên, trên mặt hắn hơi có chút khẩn trương, ngữ khí cũng có chút nói lắp: "Ta...... Đối...... Thực xin lỗi."
Quý Lạc cười như không cười, tuy rằng mặt cô mang ý cười, nhưng lại chưa đạt tới đáy mắt.
"Xin lỗi về cái gì? Nếu thật sự cảm thấy có lỗi, không bằng thời điểm xuống núi huynh lại cõng ta?"
Đột nhiên Nguyệt Trì giống như là bị dẫm phải đuôi, "Làm sao cô lại biết?"
"Ta lớn đến vậy rồi, huynh làm thế nào để đem ta đưa tới cái sơn động này, không phải cõng thì chính là ôm, không phải huynh muốn ôm ta xuống núi đó chứ? Ta đương nhiên là không ngại."
Nguyệt Trì muốn nói hai cái hắn đều không nghĩ sẽ làm, nhưng lại như bị ma quỷ ám mà nói ra: "Cõng, ta cõng cô."
"Huynh nói rồi đó."
Trên mặt Nguyệt Trì có một tia đỏ ửng khả nghi, hắn quay đầu ho nhẹ hai tiếng, thanh âm giống như tiếng muỗi kêu, làm tiểu nhân Quý Lạc cơ hồ nghe không thấy: "Ừm, ta nói."
Thật đúng là không nghĩ tới, Nguyệt Trì lại là một người ngây thơ đến vậy, nghĩ đến đây, đột nhiên cô bỗng nghĩ tới Lục Thất Niên, sắc mặt liền biến đổi.
Nguyệt Trì ở bên kia tuy rằng không có nhìn Quý Lạc, nhưng vẫn lặng lẽ đánh giá, thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, liền vội chạy tới, vội vã hỏi: "Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ là nhiễm phong hàn?"
Quý Lạc thấy bộ dáng nôn nóng của hắn, mày liền nhăn lại, phảng phất một bộ như đang rất khó chịu, nói: "Không biết, có lẽ là vậy."
Nguyệt Trì ở trong lòng mắng chính mình thật không cẩn thận, biết rõ cô nằm ở trên nền tuyết lâu như vậy nhưng lại không có giúp cô đuổi hàn, hơn nữa quần áo chống lạnh cũng chỉ có một cái, hắn trầm mặt nhấp môi rồi đi qua.
Duỗi tay đang định bắt mạch cho cô, ai ngờ Quý Lạc lại thuận thế mà giữ chặt lấy tay hắn, ở thời điểm hắn không kịp phòng ngừa mà dùng một chút lực, thân mình hắn liền nhào về phía cô.
Nguyệt Trì e sợ sẽ áp lên cô, nên bỗng dùng sức, lập tức liền biến thành tư thế hắn ở dưới còn Quý Lạc ở trên.
Quý Lạc cảm thấy như vậy thật không thể tốt hơn, một chút cũng không ngại mà trực tiếp nằm lên trên người hắn, còn Nguyệt Trì thì rõ ràng bị dọa sợ tới mức không nhẹ.
Hai người cách nhau rất gần, thậm chí có thể nói là hơi thở đều đang giao hòa lẫn nhau, Quý Lạc để mặt sát vào Nguyệt Trì, phi thường đứng đắn mà nói: "Huynh ôm ta một cái, xem ta có phải bị nhiễm phong hàn hay không?"
Nguyệt Trì chưa từng cùng người khác phái tiếp xúc qua như vậy, lúc trước ôm Quý Lạc đó là bất đắc dĩ, hơn nữa Quý Lạc cũng không có ý thức, nhưng lúc này trước mắt lại là một nữ tử đang tồn tại một cách chân thật, hơn nữa vừa vặn còn đang cười xinh đẹp mà nhìn hắn, ở thời điểm đại não hắn còn chưa có kịp làm ra phản ứng, thân thể nhưng thật ra lại có phản ứng trước.
Thì ra eo của nữ tử lại nhỏ như vậy, hơn nữa, thật ấm áp. Nguyệt Trì theo bản năng mà ôm chặt Quý Lạc hơn chút nữa.
Quý Lạc đột nhiên đem đầu dựa vào ngực của hắn, Nguyệt Trì mới cảm nhận được sự mềm mại chỉ thuộc về nữ tử, liền nghe thấy Quý Lạc rầu rĩ mà nói: "Huynh muốn bóp chết ta sao?"
Nguyệt Trì liền lập tức thả lỏng sức lực ra, còn ngu ngốc hỏi một câu: "Cái lực đạo này thì thế nào?"
Vừa nói xong, liền phát hiện Quý Lạc đang hài hước mà nhìn hắn.
"Cái lực đạo này thực không tồi, có điều...... Huynh có phải nên buông ta ra rồi không?"
Ngay sau đó, chính là vài giây im lặng lại.
Quý Lạc tận mắt nhìn thấy mặt của Nguyệt Trì càng ngày càng hồng, giống y như một trái táo đỏ, làm người khác nhịn không được mà muốn cắn một ngụm, vẻ mặt của hắn thì lại giống như đang câu dẫn, lại cường ngạnh phải làm ra một bộ dáng cấm dục.
Cũng không biết Nguyệt Trì bỗng nghĩ tới cái gì, vốn dĩ khuôn mặt vẫn còn đang hồng liền đột nhiên chuyển sang trắng, hắn đẩy Quý Lạc ra, rồi nói: "Quý cô nương vẫn là không cần trêu chọc ta."
"Thế nào là trêu chọc, nếu ta thích huynh, thì những gì ta đối với huynh đều xuất phát từ thiệt tình."
2.
[TG2] Chương 42: Họa quốc yêu cơ ( 10 )
.........
"Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng xuống núi đi, bằng không chúng ta cũng có thể qua đêm ở chỗ này, ta không ngại trai đơn gái chiếc ở chung một phòng đâu."
Quý Lạc vừa nói, một bên vừa sửa sang lại quần áo, đem các nếp nhăn trên áo vuốt thẳng lại, trong lòng cô nghĩ không sai biệt lắm thì giờ cần phải đi.
Nguyệt Trì ở bên kia vừa nghe, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt giống như là muốn xuất huyết, ngữ khí của hắn có chút tức giận: "Chúng ta còn không mau đi?"
Nói xong, hắn thế nhưng lại thật sự đem lời nói giỡn mà Quý Lạc nói để ở trong lòng, thân mình ngồi xổm xuống, muốn cõng Quý Lạc.
Quý Lạc hơi có chút giật mình, làm sao bây giờ, người trước mặt này, tựa như một tờ giấy trắng, mà cô, thật sự muốn nhiễm bẩn hắn sao?
Trong nháy mắt kia, trong lòng Quý Lạc bỗng có chút dao động, nhưng mà mới vừa dao động, tâm lại giống như bị xiềng xích trói lại, đến một tia gợn sóng đều không cảm nhận được.
Cô không xứng để mềm lòng, cô cũng không thể.
Cô đi qua, ghé vào trên lưng của Nguyệt Trì, Nguyệt Trì cõng cô lên, rồi nện bước ổn trọng, hô hấp hiển nhiên cũng không gấp gáp, thuyết minh hắn cũng không cố hết sức.
Hắn mới vừa đi vài bước, khóe mắt liền quét đến một góc, lúc này mới phát hiện áo choàng của hắn còn ở trên mặt đất, nghĩ nghĩ, hắn vẫn là đi qua, cúi người xuống, rồi nhặt nó lên, sau đó nói khẽ với Quý Lạc: "Ôm chặt ta."
Quý Lạc vội vàng khoanh tay ôm chặt lấy cổ hắn, Nguyệt Trì ngăn chặn cảm giác thỏa mãn đang dần dần dâng lên ở trong lòng, một tay hướng phía sau vung lên, áo choàng liền không nghiêng không lệch mà rơi xuống trên lưng của Quý Lạc, không sai biệt chút nào.
Dọc theo đường đi, Quý Lạc cùng Nguyệt Trì đều không có nói chuyện.
Quý Lạc tuy rằng không nói gì, nhưng lại thường hay "Vô tình" mà dùng ngón tay cọ qua mặt của Nguyệt Trì, mặt của cô cũng thường thân mật cọ cọ vào mặt của Nguyệt Trì.
Nguyệt Trì không nói gì là bởi vì hắn đang dùng sức lực toàn thân thế nên mới bỏ qua một phân run rẩy mà Quý Lạc mang đến, mỗi một phân, đều giống như cái móng vuốt nhỏ, ở trong lòng hắn cào tới cào lui.
Cứ như vậy, Nguyệt Trì một đường trực tiếp cõng Quý Lạc đi đến nơi không xa Tướng phủ lắm.
"Có thể xuống dưới chưa?"
Quý Lạc từ xa nhìn lại, hai mắt liền phát hiện ra xe ngựa của Mộ Lãnh.
Mộ Lãnh người này, có dã tâm rất lớn, cho nên những thứ hắn dùng đều luôn là những thứ tốt nhất, ngay cả cái xe ngựa này, mái xe cũng gắn nhiều viên minh châu lóa mắt.
Cũng không biết Nguyệt Trì có nhìn thấy hay không.
"A Trì, không bằng huynh cõng ta đi vào luôn đi?"
A Trì? Nguyệt Trì cả kinh, còn chưa có hết kinh ngạc, lại nghe được ý tứ trong lời nói của Quý Lạc, càng thêm sửng sốt.
"Sao có thể, nếu vậy chỉ sợ đối với danh dự của cô sẽ không tốt, cô......"
"Một đường nãy giờ đều là huynh cõng ta, lúc này nói gì thì đã có chút muộn, huống hồ, chân của ta có chút tê rần, nếu huynh mà bỏ ta xuống dưới, ta liền dứt khoát ngồi trên đất."
Nguyệt Trì nghe được nửa câu đầu, liền nghĩ có thể giống nhau sao? Tuy rằng vừa rồi xác thật có người nhìn thấy hắn cõng người, nhưng mà khi đó cô đã úp vào trên lưng hắn, người khác cũng nhìn không thấy được khuôn mặt cô, lúc nghe được nửa câu sau, hắn liền có chút dở khóc dở cười.
Hắn nhận mệnh mà đi về trước, Quý Lạc thấy thế liền hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Cõng cô hồi phủ."
Ở sau lưng Nguyệt Trì, Quý Lạc thầm cười trộm một cái.
Có điều nụ cười này cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì hai người bỗng đụng phải một người.
Người nọ mặc một bộ hoa phục, vấn tóc bằng kim quan, một gương mặt tuấn mỹ âm u mà nhìn chằmchằm hai người.
Người kia, Quý Lạc vốn không nghĩ nhìn đến, rồi lại là cô thiết này một kỹ, không thể không nhìn đến.
Mộ Lãnh!
Mộ Lãnh vốn dĩ mang theo tâm tình tốt mà tới tìm Quý Lạc, ai ngờ Tả tướng lại nói là cô đã ra ngoài, vốn dĩ Quý Lạc cũng chỉ là nghĩa nữ, Tả tướng không muốn quản nàng, hơn nữa Quý Lạc lại là người mà Mộ Lãnh tự mình đem tới làm ông thu nhận, ông càng không dám quản cô, cho nên Quý Lạc có đi đâu, ông cũng không biết.
Nghe xong lời Tả tướng nói, một khang nhiệt huyết của Mộ Lãnh lập tức không còn, hắn liền phất tay áo bỏ đi, ai ngờ ở cửa, vừa lúc đụng phải người hắn tâm tâm niệm niệm, mà người nọ, lại đang ghé vào trên lưng của một người khác, bộ dáng xinh đẹp cười cười nói nói.
........
#Lảm nhảm:
✔Đang cần tuyển beta nhék~Ai có hứng thì hãy comment nói vs trẫm nhék~
........
#Ấn ngôi sao>< và comment ủng hộ đy nàk~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK