• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta:Minh Nguyệt

1.

[TG6] Chương 127: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 11 )

...........

Lúc này sắc trời còn chưa có sáng, đại khái là tầm ba giờ sáng, nhưng Quý Lạc làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô mở to mắt mà nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bởi vì bức màn không được thả ra, thế nên cô nhìn không sót bất kì cảnh sắc bên ngoài nào, cô đang nhìn đến xuất thần, thì bên ngoài có một thứ đồ bỗng hiện lên, cô liền cả kinh, vội vàng nhắm mắt lại.

Thứ đồ kia cũng không có rời khỏi, mà lại đi vào đây, Quý Lạc cảm giác được bên gối có chút lạnh lẽo, sau đó một bàn tay lạnh lẽo liền tinh tế mà vuốt ve khuôn mặt của cô, ngay sau đó liền chậm rãi trượt xuống chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, hắn tựa hồ đang cảm nhận mạch đập nhảy lên, tay đặt ở trên cũng không có nhúc nhích.

Là Úc Trầm, hắn quả nhiên có chút không thích hợp.

Quý Lạc làm bộ ngủ say mà trở mình, tay Úc Trầm bởi vì động tác của cô mà liền trượt xuống, cô rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng chuyện này còn chưa có xong, Úc Trầm thế nhưng lại để tay mình vào trong chăn của cô, hơn nữa thân thể hắn còn có khuynh hướng sắp đè lên trên người cô, mắt thấy hắn càng ngày càng quá phận, Quý Lạc rốt cuộc cũng nhịn không được, mở mắt ra, căm tức mà nhìn hắn.

Mới trừng mắt, liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của hắn, hắn rầu rĩ mà cười hai tiếng, sau đó nói: "Khẩn trương như vậy làm gì?"

"Anh biết tôi chưa có ngủ?"

"Ừm." Úc Trầm ôn nhu mà vén vài sợi tóc hỗn độn trên mặt cô sang một bên, "Thời điểm tôi tiến vào liền nhìn thấy cô ở trong chăn động hai cái."

Quý Lạc do dự trong chốc lát, mới hỏi ra vấn đề mà cô muốn hỏi: "Anh thật sự...... Không còn nhớ rõ những chuyện khi còn sống sao?"

Vấn đề này vừa được hỏi ra, cô liền cảm giác được thân thể của Úc Trầm hơi cứng một chút, một lúc sau, hắn mới nói: "Tôi nhớ rõ, cô có muốn biết mọi chuyện của tôi không?"

Lần đầu tiên, hắn bỗng sinh ra ý niệm muốn nói hết mọi chuyện cho người khác, tuy rằng hắn sẽ không kể hết cho cô nghe, nhưng nói một ít cho cô biết cũng không sao.

Quý Lạc gật đầu, Úc Trầm xoay người lại nằm ở bên cạnh Quý Lạc.

"Kỳ thật tôi vẫn chưa chết."

"?"

Đây là có ý gì?

"Rất kinh ngạc có phải không? Tôi còn sống, lẽ ra không nên sống mà lại còn sống, những người muốn tôi chết nhất định vẫn chưa biết tôi kỳ thật còn sống đi."

"Anh còn sống? Vậy anh......"

"Kỳ thật không phải cô đã sớm phát hiện ra rồi sao? Tôi không giống với những con quỷ khác, tôi có thể ăn cơm, cũng không có sợ ánh mặt trời, tôi dẫn cô đi xem bản thân tôi."

Nói xong, thân thể Quý Lạc liền bị hắn bế lên, hắn vòng qua hành lang, đi tới gian phòng có chứa quan tài, hắn đến gần, sau đó mới buông Quý Lạc ra.

Lúc này nắp quan tài đã bị mở ra, bên trong có một người đàn ông mặt mày như họa đang nằm, hắn nhắm hai mắt lại, giống như là đang ngủ, vô cùng an tĩnh tường hòa, nếu không phải ngực hắn không có dấu vết phập phồng, Quý Lạc thiếu chút nữa đã cho rằng Úc Trầm đang nằm ngủ ở bên trong.

"Tôi như vậy, cô có cảm thấy sợ không?"

Hắn như vậy, không phải người cũng chẳng phải quỷ, có đôi lúc hắn cũng thấy ghét bỏ bản thân.

Quý Lạc lắc đầu: "Anh không có làm tổn thương người khác, vì sao lại phải sợ anh?"

Úc Trầm nghe được lời này của cô, liền dùng mu bàn tay che lại đôi mắt cô, không muốn để cho Quý Lạc nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn.

"Tôi đã từng hại người, còn không chỉ là một người."

Hắn nói, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Nơi này lúc trước cũng từng có vài người, nhưng cuối cùng đều chết hết, những con quỷ trong phòng này, chính là những người đó."

Quý Lạc vốn dĩ cho rằng hắn rất thiện lương, tuy rằng có đôi khi hơi quá phận, nhưng ít ra không có tâm tư hại người, lúc này những lời hắn nói làm cô không thể không cảm thấy sợ hãi.

Cô lui về phía sau hai bước, trên mặt Úc Trầm hiện lên vài tia bi thương, "Thì ra cô vẫn thấy sợ."

"Đúng vậy, tôi thấy sợ." Quý Lạc đối diện với mắt hắn, "Tôi sợ bản thân cũng sẽ giống với bọn họ."

Úc Trầm nhấp nhấp môi, sau đó xoay người nói với Quý Lạc: "Cô đi đi, cách tôi xa ra."

Quý Lạc đứng ở đó không động đậy, cô nhìn Úc Trầm đóng lại nắp quan tài, sau đó hắn nói: "Sáng ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, bằng không kết cục của cô cũng sẽ giống với bọn họ."

2.

[TG6] Chương 128: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 12 )

..........

Ngày hôm sau, thời điểm Quý Lạc đứng ở ngoài cửa, vẫn còn cảm thấy không thể tin được. Cô thế mà thật sự ra khỏi được nơi này.

Chỉ là hiện giờ, Quý Lạc không biết nên đi đâu. Cô nâng tay lên, trên tay là chiếc nhẫn trước khi đi Úc Trầm đưa cho cô. Tuy rằng Quý Lạc không biết nó có tác dụng gì nhưng ít ra cô có thể đi ra ngoài.

Viên đá quý trên nhẫn lóng lánh, thẫm lại tựa như màu rượu nho, cực kỳ xinh đẹp. Dưới ánh mặt trời, dường như có thể thấy được một mảnh rực rỡ, lung linh ở bên trong.

Úc Trầm đứng ở lầu hai, nhìn bóng hình Quý Lạc càng ngày càng xa, sau đó cầm lấy ly rượu vang đỏ trên chiếc bàn bên cạnh. Chất lỏng lay động trong ly phản chiếu con ngươi của hắn.

Đôi môi Úc Trầm dán lên miệng ly. Hắn mở miệng nhấp một ngụm rượu. Thật lâu sau, phía sau hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh.

"Chủ nhân, người cứ để cô ấy đi như vậy sao?"

Úc Trầm mở cửa sổ ra, chậm rãi đổ rượu thừa trong ly xuống. Chờ cho đến khi không còn một giọt rượu nào trong ly, tay hắn mới khẽ nắm lại, cái ly tức khắc chia năm xẻ bảy.

"Tin tưởng tôi, cô ấy sẽ còn trở về. Lần này, tôi sẽ khiến cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại nơi này."

Con mồi muốn chạy, so với không chạy, không phải càng thú vị, càng dễ dàng bắt được hơn hay sao?

Quý Lạc đi lang thang không có mục tiêu trên đường. Hiện giờ trên người cô không một xu dính túi, cô bắt đầu suy xét tìm một công việc, bằng không cô sẽ sớm chết vì đói.

"Này, cô gái phía trước chờ một chút."

Đằng sau Quý Lạc đột nhiên truyền đến một giọng nói mang vài phần tang thương. Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt có vài phần gian trá. Loại cảm giác lấm la lấm lét trên người ông ta khiến Quý Lạc có chút không thoải mái. Cô kiên nhẫn đứng lại; "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

"Mong cô hãy xem cái này."

Ông ta lấy ra một tấm bài hiệu, trên mặt viết "Thần đoán mệnh, không linh không lấy tiền".

"Thật xin lỗi, tôi không cần đoán mệnh."

Đừng nói trước kia Quý Lạc không tin cái này, mà hiện tại, có sự xuất hiện của hệ thống, cô lại càng không tin vào nó. Loại sự tình như bói toán, đoán mệnh vốn dĩ chỉ để lừa tiền.

Thấy Quý Lạc muốn đi, ông ta sờ sờ râu, đột nhiên nói: "Cô nương gần đây hẳn đã trêu chọc phải một vài đồ vật không tốt lắm?"

Lời nói này thành công làm Quý Lạc dừng bước. Cô quay đầu lại, thấy dáng vẻ đắc ý kia của ông ta thì lập tức làm ra vẻ kinh ngạc: "Vì sao ông biết?"

Sau đó, cô lại buồn rầu nói: "Ai, không dám dối gạt đại sư, gần đây....tôi bỗng phát hiện bên người mình có vài đồ vật tà ma."

"Quả nhiên." Ánh mắt lão ta sáng lên, trên mặt mang theo chút vội vàng: "Là đồ vật như thế nào?"

Quý Lạc thấy vậy liền ấp úng nói: "Chính là thứ mà chúng ta rất sợ.."

Sắc mặt ông ta liền ngưng trọng, còn đang suy nghĩ xem đây là thứ gì, lúc này Quý Lạc lại đột nhiên kinh hô: "Đúng rồi đại sư, tôi hỏi ngài một việc, gần đây tôi luôn cảm thấy cả người mệt mỏi, tay không nhấc nổi đồ đạc. Đại sư giúp tôi nhìn xem có phải đã bị đồ vật kia làm gì hay không."

Thấy bộ dáng gấp không chờ nổi đáp án của Quý Lạc, ông ta hàm hồ nói: "Đúng vậy, cô nhất định là đã bị thứ đồ kia hút hết tinh khí."

Hừ. Đạo hạnh của kẻ lừa đảo này thật chẳng ra làm sao. Bộ dáng này của cô nhìn qua giống như là mệt mỏi lắm sao? Quả nhiên là ngu ngốc, nói hai ba câu liền lộ tẩy.

"Được rồi, tôi phải đi rồi, không có thời gian dây dưa cùng ông."

Nghe Quý Lạc nói vậy, lão ta vốn dĩ chuẩn bị trở về đem chuyện này nói cho sư phụ mình thì lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Quý Lạc.

Vật này, không phải là của người nọ sao?

=======
#Lảm nhảm:
✔Tặng bạn công thức nấu món đêm giao thừa:
✝ Lấy toàn thể 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán... rồi để cho ráo nước. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30, hay 31 phần.
✝ Trộn đều với: một chút tin yêu, một chút kiên nhẫn, một chút can đảm, một chút cố gắng, một chút hy vọng, một chút trung thành.
✝Ướp thêm gia vị: lạc quan, tự tin và hài hước. Rồi đem ngâm một lát trong dung dịch "Những điều tâm niệm của mình".
✝Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào "nồi yêu thương" và nấu với lửa "hân hoan".
✝Đem ra ăn với "nụ cười" trong chén "bao dung".
✔Năm mới chúc các nàng: 12 tháng phú quý, 365 ngày phát tài, 8.760 giờ sung túc, 525.600 phút thành công, 31.536.000 giây vạn sự như ý.
。。☆ ☆☆ 。。
★。\|/。★
。 。 TẾT。 。
★。/|\。★
。☆ 2019 ☆。
。 __::____ ★ 。
☆ /_______/_\ 。。
。 |_画_画 _|_| ☆ 。
00:01
5/2/2019
========
#Ấn ngôi sao và comment ủng hộ
nhé~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK