“Ư…” Khi cậu mở mắt ra, xung quanh trắng toát một màu, chỉ là trên trần nhà có thêm hình một quả bóng rổ, cậu lập tức nhận ra rằng đây là phòng y tế trường.
Dù sao thì đây cũng là nơi Vương Húc Chi thường xuyên trốn tiết, sau này do cậu mang bóng rổ đến chơi, phá hỏng mất nửa phòng y tế, thế là cậu trở thành nhân vật nguy hiểm đối với phòng y tế, chỉ cần nhân viên nhìn thấy cậu cách xa mười mét là đóng cửa ngay.
Không ngờ cậu vẫn vào đây… Kích thích thật!
Trời bên ngoài hơi u ám, đồng hồ trên đầu giường hiển thị giờ đã là bốn giờ rưỡi chiều rồi.
Ngoảnh đầu lại, Vương Húc Chi liền nhìn thấy một cái đầu người đang gối lên mu bàn tay của mình, rõ là quen mắt, rất đẹp trai, lông mi vừa dài vừa cong còn vương nước mắt, viền mắt đỏ hoe, tóc tơ ngoan ngoãn rủ xuống trước trán, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.
Quả nhiên lúc ngủ mới nom đáng yêu đến lạ? Tựa như một con thỏ nhỏ vậy.