• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Húc Chi ngây ngô trải qua ngày hôm đó, chuông báo hết tiết cuối cùng vang lên, cậu khoác cặp đẩy Lý Kỳ Vũ ra đi thẳng.

Trong đầu cậu toàn là cặp môi mím chặt của Trình Nguyệt Minh, cặp môi đó cả ngày chẳng thèm nói lấy một câu với cậu, giận dỗi, khó chịu!

“Này!” Tiếng hét dội vào lỗ tai, Vương Húc Chi cau mày bịt tai lại, “Lý Kỳ Vũ, mày bị thần kinh à?”

Lý Kỳ Vũ đút tay vào túi áo, vươn đầu về phía trước, “Tao gọi mày suốt dọc đường, mày chả buồn đáp.”

“Gọi tao làm gì? Hôm nay tao không muốn chơi với mày.” Vương Húc Chi khoát tay nói.

“Ha, mày quên à, tao đã bảo gì?” Lý Kỳ Vũ lùi lại vài bước, một đám dân anh chị xách gậy ào tới, bao vây Vương Húc Chi.

“Sợ mày á?” Vương Húc Chi quăng cặp, dùng tay sờ mũi, nói vô cùng bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK