• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Củ cải ấy!” Vương Húc Chi lập tức bùng cháy, hơi thẹn quá hoá giận mà đứng phắt dậy, kiễng gót chân để mình ngang tầm mắt với Trình Nguyệt Minh, “Cậu mới chập mạch ấy! Cả nhà cậu đều chập mạch!”

Trình Nguyệt Minh thở dài, đột nhiên ôm choàng lấy Vương Húc Chi, gác đầu lên bả vai cậu, “Ừ, não tôi chập mạch rồi.”

“Hả?” Hai tay Vương Húc Chi cứng ngắc trên không, “Chập mạch nào cơ… Hả, nhà cậu xảy ra chuyện gì à?”

“Không.” Trình Nguyệt Minh lắc đầu.

Vương Húc Chi chầm chậm đặt tay lên lưng Trình Nguyệt Minh, xoa xoa, “Ai bắt nạt cậu à?”

“Không.”

“Vậy cậu bị làm sao?”

“Chỉ là muốn ôm cậu thôi.” Trình Nguyệt Minh siết chặt vòng tay, sau đó nhanh chóng buông ra, hắn vò tóc Vương Húc Chi, “Màu này không hợp với cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK