Khoé miệng Vương Húc Chi giần giật, suýt thì vãi nước ra người, “Còn chưa đi hả?!”
“Đi thôi, đi gặp bố nào.” Trình Nguyệt Minh đứng dậy vươn vai, xem ra hắn ta cũng không được ngủ ngon cho lắm.
Vương Húc Chi gật đầu, cứ cảm thấy câu này nghe quai quái làm sao ấy.
Hai ông hùm cùng đến, Vương Húc Chi thầm sợ vỡ mật, nhưng không thể sợ hãi trước mặt Trình Nguyệt Minh được!
“Cháu chào chú. Bố ạ.” Vương Húc Chi đánh tiếng chào.
Vương Thế Hồng vỗ vai cậu, không lộ ra vẻ giận dữ chút nào.
Vương Húc Chi: “…” Tiêu rồi, mình càng sợ hơn.